Cuồng Lang

Chương 10 :

Ngày đăng: 17:21 27/06/20

Một tháng sau khi luyện tập theo thời gian biểu của Đế Nhất Phương, ngày nào Thiều Quốc Việt cũng bị hành chết đi sống lại mấy lần vì mấy người thầy của mình, không phải là tập luyện bình thường mà Đế Nhất Phương cho cậu học lớp đặc biệt 1 thầy 1 trò, ở đó Thiều Quốc Việt phải tập phản xạ và chịu đựng, cậu phải tập né đòn và ra đòn nhanh chóng, nếu không thì phải chịu ăn đòn, ngày nào về nhà mặt Thiều Quốc Việt cũng sưng múp lên như đầu heo, chân tay thì chỗ bầm chỗ nhức..........còn Bảo Ngọc với Bảo Hân thì nhẹ nhàng hơn, Bảo Ngọc đã dần với công việc của Đế Nhất Phương giao cho, Bảo Hân thì rất thích đi học múa, cô bé được mặc những bộ đồ rất đẹp và xinh xắn.
“Dạo này sao người anh cứ sưng tấy với bầm đen hết chỗ này đến chỗ kia thế” Nằm trên giường, Dục Thanh hỏi Thiều Quốc Việt, nhìn mấy vết thương bầm tím trên người cậu cô cầm lòng không chịu được.
“Hắc hắc...............anh đi học võ...............mà học hăng quá đó........không sao đâu” Thiều Quốc Việt vân vê bộ ngực của Dục Thanh nói, gần đây cậu cũng đã quen với chế độ luyện tập như địa ngục của Đế Nhất Phương.
“Học cái gì cũng phải để an toàn của mình lên hàng đầu chứ” Dục Thanh nũng nịu nói rồi đè ngửa Thiều Quốc Việt, cô muốn lắm rồi.
“Hắc........dạo này em bạo thế..........thèm anh đến vậy sao” Thiều Quốc Việt cười trêu chọc làm Dục Thanh đỏ mặt.
Cả hai bắt đầu cuộc chơi nhục dục…Thiều Quốc Việt nhấp mạnh quá làm Dục Thanh sướng muốn điên lên, cô một tay bịt miệng, một tay chống lên đùi cậu để mặc cho hông mình nhấp mạnh, tiểu phúc cô như muốn nứt ra thêm để cây gậy ấy có thể vào sâu hơn nữa bên trong.
Cả hai không ngờ cảnh tượng dâm dục trên giường bị phát hiện bởi một cặp mắt, khi nãy nứng quá nên Thiều Quốc Việt không để ý khóa cửa, Quỳnh Anh định vào phòng mẹ chơi vì lâu rồi hai mẹ con không ngủ cùng nhau, vừa mới mở hé cửa cô đã nghe tiếng động làm cô bé sửng sốt, qua ánh đèn ngủ mờ ảo, cô thấy mẹ đang ngồi trên đùi của Thiều Quốc Việt, hông mẹ nhịp nhàng lắc và mẹ nhấp liên tục lên một cái gì đó bên dưới.
Quỳnh Anh dụi mắt nhìn kĩ thì bịt miệng kinh hãi khi cả hai không mặc đồ, bộ ngực của mẹ còn bị Thiều Quốc Việt nắm lấy mà bóp, cô nhìn rõ cái núm vú mà mình còn bú hồi bé bị Thiều Quốc Việt chơi đùa làm người mẹ run lên. Cả hai đang chơi trò gì sao, Quỳnh Anh mới 11 tuổi nên chưa biết quan hệ tinh dục là gì, nhưng mà nhìn hai cơ thể đang dính lấy nhau trên giường, cô bé cảm thấy người mình nóng ran như phát sốt vậy, có một cái gì đó trong đầu mình vừa bị khai mở.
“ Mẹ, hai người làm gì vậy???” Quỳnh Anh ngây thơ cất tiếng hỏi.
“Ahhhh…” Thiều Quốc Việt và Dục Thanh nghe tiếng bỗng dừng lại… Nàng cảm thấy xấu hổ khi bị con gái thân yêu của mình bắt gặp mình đang làm tình với chàng trai chỉ hơn con gái mình 3 tuổi…
… Sau lần bị Quỳnh Anh bắt gặp đang làm tình với mẹ của cô bé, Thiều Quốc Việt cứ trốn ở nhà không dám qua nhà Dục Thanh vì sợ cô nghĩ quẩn rồi phát tiết lên cậu. Bởi chính vì sơ suất và máu dê của Việt nổi lên mà quên khóa chốt cửa để rồi xảy ra trường hợp như vậy, giờ mà qua chắc Dục Thanh chắc thẻo dái cậu luôn quá, mấy ngày nay cậu cứ sống trong sợ hãi.
“Hey nhóc.........dạo này cứ thậm thà thậm thụt.........còn không qua bên kia nữa........mới làm chuyện gì xấu à” Đế Nhất Phương thấy Thiều Quốc Việt dạo này là lạ nên hỏi.
“Không........làm gì có.............anh cứ nghĩ xấu em không” Thiều Quốc Việt giật mình vì bị hỏi.
“Hừ...........liệu hồn đó................ngày mai anh sẽ đi xa vài hôm...........nhanh thì 1 tháng..........chậm thì nửa năm............ở nhà thì nhóc lớn nhất nên phải biết chăm sóc hai bé con kia.........hiểu không?” Đế Nhất Phương căn dặn thằng em, gã sắp phải đi xa làm chuyện gì đó.
“Anh đi à............thế còn công việc làm ăn” Thiều Quốc Việt hoảng hốt khi nghe tin Đế Nhất Phương rời đi, cậu đã quen với cảm giác an toàn khi có gã kề bên, gã đi rồi thì cậu phải xử lí mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, điều đó làm cậu thấy khá sợ hãi.
“Bảo Ngọc nó quen rồi...........đợt này anh chỉ nhận khách quen thôi nên chắc cũng không sao..........việc sắp tới rất gấp nên không đi không được..........mày nhớ luyện tập chăm chỉ đấy............anh về kiểm tra mà không ra gì thì ăn đòn........nghe chưa” Đế Nhất Phương trừng mắt với Thiều Quốc Việt rồi rời đi, gã còn phải dặn dò hai cô nhóc trong nhà nữa.
Nhìn bóng lưng Đế Nhất Phương, Thiều Quốc Việt thầm hứa sẽ cố gắng hết sức mình để không phụ lòng anh, từ cái ngày được Đế Nhất Phương cứu và cưu mang đến tận bây giờ, cậu đã xem gã là người cha thứ hai của mình trên đời.
Thấy bức bối trong người vì không biết Dục Thanh có biết chuyện không, Thiều Quốc Việt đi ra ngoài định đi tản bộ bên dưới hít thở không khí trong lành, đang đợi thang máy thì tiếng hét của Quỳnh Anh làm cậu giật mình.
“Cứu.........mẹ..........mẹ ơi”
Thiều Quốc Việt hốt hoảng, không suy nghĩ nhiều cậu vận cước đá tung cửa nhà Dục Thanh, phải nói mới học võ chưa được bao lâu mà nhờ cố gắng nên công phu của cậu không đến nổi nào.
“Ầm.....”
Thiều Quốc Việt lao nhanh vào nhà, cửa phòng Dục Thanh mở tung, cậu chạy nhanh tới xem bên trong, trên giường là Quỳnh Anh đang ôm Dục Thanh, sắc mặt cô tái nhợt đi, khắp nơi vương vãi những viên thuốc màu trắng gì đó, mặt Thiều Quốc Việt tái xanh hoảng sợ, cô tự tử sao, cậu đã từng xem phim nên không lạ cảnh này.
“Thanh........Thanh............Thanh” Thiều Quốc Việt nhào tới ôm lấy Dục Thanh trong tay Quỳnh Anh, cô bé khóc sưng cả mắt rồi, nhớ lại bộ phim, Thiều Quốc Việt đưa tay lên mũi Dục Thanh, may quá, vẫn còn hơi thở dù yếu ớt.
“Quỳnh Anh........dìu mẹ lên lưng anh.........nhanhhhhhhhh” Thiều Quốc Việt hét lên làm Quỳnh Anh giật mình tỉnh lại, phải rồi, cứu mẹ, cô bé nhanh chóng giúp Thiều Quốc Việt cõng mẹ rồi chạy theo sau cậu đi bệnh viện.
Gần chung cư có một bệnh viện cấp quận có lần Thiều Quốc Việt đến khám sức khỏe nên cậu rất rành đường, cõng Thiều Quốc Việt trên lưng, cậu chạy như bay không chút ngừng nghĩ, không biết chuyện gì nhưng mà cậu linh cảm được nó có liên quan đến cậu, phải chăng vì chuyện hôm bữa.
Thiều Quốc Việt lắc đầu xua tan những ý nghĩ trong đầu, cậu phải tập trung dành toàn bộ sức lực cõng Dục Thanh chạy, mồ hôi bắt đầu vã ra khắp người và lưng cậu đã có cảm giác e ẩm.
Với một sức mạnh thần kỳ, 15 phút sau Thiều Quốc Việt đã đưa Dục Thanh đến bệnh viện, nhìn cô nằm trên chiếc giường y tế, cậu mới thở phào nhẹ nhỏm, cô mà có chuyện gì chắc cậu ân hận suốt đời quá, phía sau Quỳnh Anh vẫn ôm mặt khóc thút thít. “Quỳnh Anh...........có chuyện gì vậy” Dìu cô bé tới hàng ghế ngoài phòng cấp cứu, Thiều Quốc Việt hỏi nhẹ nhàng.
“Em................em không biết............hôm qua tắm với mẹ.............em nói em cũng thích anh........... em cũng muốn chơi trò chơi với anh và rồi mẹ sững người rồi ôm lấy em ...........mẹ liên tục nói xin lỗi em .............huhu..........rồi sáng khi em đi học mẹ nói với em là mẹ là một người mẹ tồi.............huhu..........tối nay em đi học về thì thấy mẹ như thế rồi..........huhu” Quỳnh Anh ôm chầm lấy Thiều Quốc Việt khóc nức nở làm cậu thấy có lỗi không tả được, cũng chỉ tại cậu không kìm chế được.
Đang cắn rứt vì tội lỗi gây ra, một y tá đến trước mặt Thiều Quốc Việt làm cậu cố gắng kìm nén cảm xúc.
“Anh là người nhà bệnh nhân?”
“Vâng.....tôi là em chị ấy!”
“Chị ấy đã qua cơn nguy kịch.........cũng may là lượng thuốc ngủ chưa đủ...............bác sĩ yêu cầu chị ấy ở lại quan sát vài ngày................anh nên liên lạc vời gia đình để chọn phòng hồi sức riêng hay chung...........”
“Cho chị ấy một phòng riêng và chế độ chăm sóc tốt nhất........tôi sẽ đóng tiền ngay bây giờ” Thiều Quốc Việt không chút suy nghĩ trả lời làm cô gái y tá sững sốt.
…...
2 giờ sáng.........Dục Thanh tỉnh lại............nhìn quanh căn phòng một lượt..........cô biết mình vẫn chưa chết, cái mùi thuốc khử trùng của bệnh viện không lẫn đi đâu được..........liếc nhìn trên bàn là cá tá đồ ăn và hoa quả..........đặc biệt là cái đầu của Thiều Quốc Việt gục trên thành giường vì quá mệt mỏi làm cô muốn điên lên.
“Cút...............ai cho cậu ở đây............cút cho tôi..........huhu” Dục Thanh gào lên giữa đêm tối làm Thiều Quốc Việt giật mình tỉnh giấc, nhìn cô đã tỉnh cậu mới an lòng, nhưng mà ánh mắt căm thù như muốn xé xác cậu ra làm đầu óc Thiều Quốc Việt rối bời.
“Em.............em bình tĩnh................anh đi............anh đi mà” Thiều Quốc Việt biết giờ Dục Thanh đang giận lắm, cậu nói nhỏ rồi bước ra, cái cổ cậu do ngủ sai tư thế đau kinh khủng.
Nhìn hình bóng cậu bước ra, cái đầu tóc lộn xộn và cái tư thế đi nghiêng nghiêng của người đau cổ làm Dục Thanh run lên, cô biết là cậu chăm sóc cho cô nhưng mà cậu.....vụ việc vỡ lỡ ra còn Quỳnh Anh cũng lại thích cậu… thân làm mẹ, cô phải tránh xa cậu ấy ra dù cho rất đau khổ......tại sao.....tại sao, Dục Thanh khóc nức nở.
Đứng sát vào cánh cửa nghe tiếng khóc của Dục Thanh, Thiều Quốc Việt vò đầu bức tai tự dằn vặt, cậu có tình cảm với cô thật, làm cho cô đau khổ cậu cũng thấy tim mình đau lắm.......
Hơn tiếng sau, cảm thấy động tĩnh trong phòng yên ắng, Thiều Quốc Việt sợ cô làm liều nên mở cửa vào kiểm tra, nhìn cô ngủ mà hai mí giật giật không yên giấc trên giường, Thiều Quốc Việt tiến lên gạt những sợi tóc rối trên khuôn mặt tuyệt mĩ của cô ra để ngắm nhìn khuôn mặt mĩ lệ của cô như lần cuối được ngắm nhìn nó.
Biết cô ngủ, Thiều Quốc Việt quyết định tâm tình cùng người yêu đầu đời của mình lần cuối cùng, sau đêm nay cô sẽ không bao giờ thấy cậu nữa, nhẹ nhàng xách cái ghế lại ngồi cạnh Dục Thanh.
“Thanh............anh yêu em.........em biết không lần đầu nhìn thấy em anh đã yêu em..........anh cũng không phải có cha mẹ bên nước ngoài............anh là một đứa mồ côi cha..........từ lúc 5 tuổi đã theo mẹ về nhà chồng mới........một đám cưới vì tiền vì nhà ngoại anh thiếu tiền người ta dữ quá.............từ nhỏ anh đã bị bắt nạt...............anh không có tuổi thơ như những đứa trẻ khác..........đi học thì không có bạn............ăn cơm thì phải ra ngồi riêng ăn một mình..............lúc không có mẹ thì bị đánh vô cớ bất cứ lúc nào họ muốn .........đến người bạn đầu tiên của anh cũng bị bọn chúng hại gia đình cô ấy...........không chịu được anh đã bỏ đi............tưởng chừng như anh sẽ chết cô đơn dưới chân cầu thì một người anh, người cha thứ hai của anh đã xuất hiện..............anh đã được anh ấy cứu và cưu mang đến tận bây giờ...........anh muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền để cứu mẹ khỏi cái gia đình kinh khủng ấy..........nếu anh có thực lực thì anh sẽ báo thù những con người đã cướp đi tuổi thơ và món đồ chơi duy nhất mà ba cho anh..........em biết không .............em là người thứ hai mà anh kể chuyện của mình sau anh ấy, anh đã hứa chôn nó sâu vào bên trong mình để lấy nó làm động lực cho bản thân cố gắng hơn.........nhưng mà với em........người đầu tiên anh yêu ..............anh muốn nói hết với em......cho dù em đang ngủ đi nữa..........anh xin lỗi...........xin lỗi em nhiều lắm...............anh biêt sự sơ xuất mà mình gây ra không thể nói xin lỗi là xong nhưng mà anh không thể nào làm gì cả.........anh không thể lấy cái chết hay gì tạ lỗi với em vì anh còn phải cứu mẹ anh...........em biết không..........chúng giàu lắm...........chúng rất có quyền lực................nếu anh gục ngã lúc này thì mẹ anh sẽ bị chúng hành hạ đến khi tóc bạc mất.........anh không thể.........không thể nào để như vậy được .......... lần cuối anh xin lỗi em............xin lỗi Quỳnh Anh..................anh biết em không tha thứ cho anh ..........nhưng mà ngôi nhà ấy là của mẹ con em, em có thể bán hoặc làm gì cũng được...........giấy tờ đầy đủ anh sẽ đưa cho Quỳnh Anh giữ vì anh biết em không muốn nhìn mặt anh................tạm biệt em.........người yêu đầu tiên của cuộc đời anh”
Vuốt khuôn mặt xinh đẹp của cô lần cuối, Thiều Quốc Việt gạt đi những giọt nước mắt của mình, cậu không được mềm yếu lúc này, cậu còn rất nhiều việc phải làm, cậu sẽ chôn sâu tội lỗi này vào và trả nó lúc cậu hoàn thành mục đich của bản thân mình.
Thiều Quốc Việt xoay người rời đi thì một bàn tay mềm mại níu cánh tay cậu lại làm cậu giật mình, quay đầu lại cậu thấy Dục Thanh đang nhìn cậu chằm chằm không rời, ánh mắt giận dữ căm thù lúc nãy đã không còn, cô nhìn cậu với ánh mắt yêu thương của những người yêu nhau.
“Em nghe.........nghe hết rồi” Thiều Quốc Việt đỏ mặt xấu hổ vì những lời sến súa vừa rồi của cậu chắc hẳn đã lọt vào tai Dục Thanh.
“Đến đây với em.....”Dục Thanh không trả lời, cô kéo Thiều Quốc Việt tới làm cậu bất ngờ.
Dục Thanh bắt Thiều Quốc Việt ôm mình thật chặc, nãy Thiều Quốc Việt bước vào cô đã định hét lên đuổi cậu đi nhưng mà cuối cùng vẫn giả bộ nằm im xem cậu làm gì, nghe được những lời nói chân thành của cậu làm cô cảm động thật sự, cậu không có tuổi thơ, lại còn bị chà đạp như vậy nhưng mà tình yêu của cậu dành cho mẹ thật lớn làm sao ........ cô yêu cậu là thật, chuyện của cô và cậu thì cô cũng đã hỏi rõ Quỳnh Anh rồi, cô bé có thể chấp nhận được chuyện của cô và Thiều Quốc Việt...........nhưng mà nghĩ đến con cũng thích Thiều Quốc Việt thì Dục Thanh không thể tha thứ cho bản thân mình được...........nếu cô không chấp nhận Thiều Quốc Việt thì Quỳnh Anh đã có thể quen nhau và cô cũng không phải vào tình huống khó xử như thế này..........cô hận Thiều Quốc Việt một thì hận bản thân mình gấp mười......vì thế cô đã chọn thuốc ngủ để kết thúc đi cuộc đời mình.............cho đến lúc này, khi nghe những lời chân thành của Thiều Quốc Việt, cô mới biết rằng mình đã lầm, cô yêu cậu nhiều lắm, cô muốn chăm sóc cậu bù đắp những ngày tháng tuổi thơ bất hạnh của cậu.......Quỳnh Anh sau chuyện đó vẫn vui tươi và bình thường như ngày nào, lúc kể chuyện đó cô bé còn tươi cười thì cô có gì phải lo lắng........chỉ cần cậu và Quỳnh Anh vui vẻ hạnh phúc thì tại sao cô phải dằn vặt bản thân mình cơ chứ.......bỗng nhiên Dục Thanh phát hiện mục đích sống của mình lại có thêm một, đó là chăm sóc cho Thiều Quốc Việt, người mà cô yêu.
“Em..........em vẫn còn giận anh sao............anh xin lỗi.......anh..........anh không kìm chế được bản thân mình, để rồi vụ việc mới vỡ ra và để em vào tình huống khó xử và phải làm em như thế này” Thiều Quốc Việt lên tiếng khi bị Dục Thanh ôm chặc vài phút rồi.
“Chơi đi anh........em muốn” Dục Thanh nói nhỏ nhưng mà trong đêm tối thì âm thanh kia truyền vào tai Thiều Quốc Việt rõ mồn một, cậu sửng sốt nhìn vào mắt cô.
“Ở đây sao?” Thiều Quốc Việt nhìn quanh căn phòng bệnh một lượt rồi hỏi lại lần nữa.
“Ừ........” Tiếng đồng ý của Dục Thanh như nút bấm bật công tắc trong người Thiều Quốc Việt làm máu nóng một lần nữa trong người cậu sôi lên, không biết cô đã tha thứ cho cậu chưa nhưng mà khi đàn bà muốn chuyện đó thì đàn ông có nghĩa vụ phải làm họ thỏa mãn.