Cuồng Lang
Chương 23 :
Ngày đăng: 17:21 27/06/20
“........Bịch...........bịch..................bịch..........” Tiếng chân đá liên tục vào bao cát liên tục như muốn phá nát nó ra liên tục không ngừng nghỉ giữa buổi trưa nắng nóng.
Trong một căn nhà rộng lớn ở ngoại ô, phía trong một nhà kho là chỗ tập luyện cho Thiều Quốc Việt, đã 2 tháng kể từ ngày cậu xuất viện trở về đây, bước xuống giường bệnh cũng là lúc Thiều Quốc Việt lao đầu vào tập luyện, ngoài thời gian ăn và ngủ thì lúc nào cậu cũng luyện tập, mệt thì lại vào máy matxa cơ cho đỡ mỏi lại ra tập tiếp, cứ thế Thiều Quốc Việt trở thành một cỗ máy chỉ biết vận động.
….
Đêm khuya.....
“Bộp........bộp.............bộp..........bộp........” Thiều Quốc Việt đang tập bài tập cuối cùng của một ngày, phía trước là một cây gỗ tròn cắm chặt dưới đất, phía trên thân cây là dây thừng quấn chặc thành từng vòng sát nhau, mỗi lúc khi sắp đi ngủ thì cậu phải đấm đủ 200 cái và đá đủ 200 cái mỗi chân lên nó thì mới nghỉ ngơi, bàn chân và tay Thiều Quốc Việt đã chai sạn mà ai nhìn vào cũng khiếp vía vì nó đã khác hoàn toàn con người như bị biến dạng đi vậy.
…...
“Nó ngày nào cũng vậy à......” Độc Hành nhìn Thiều Quốc Việt luyện tập như điên bên dưới hỏi Đế Nhất Phương kế bên, căn nhà có hai tầng thì Đế Nhất Phương ở tầng trên cùng chị em Ngọc, tầng dưới dành cho Thiều Quốc Việt, cậu chưa bao giờ lên đây vì dành toàn bộ cho tập luyện, thậm chí còn không nói chuyện với Đế Nhất Phương vì sợ nhìn thấy gã lại kìm lòng không được mà đi giết Xone cùng bọn khốn kia.
“Ừ........người đó khi nào sẽ tới......” Đế Nhất Phương đột nhiên hỏi Độc Hành một câu không đầu không đuôi.
“Ngày mai.............”
…......
“Cộc.......cộc............cộc........cộc” Sáng sớm,cảnh cổng ngôi nhà bị ai đó gõ cửa.
Thiều Quốc Việt đã thức dậy từ sớm đang tập đá thì bị phân tâm, cậu khó chịu bước ra mở cổng, không biết người bạn nào của Đế Nhất Phương nữa đây.
“Két.....”Mở cánh cổng ra, Thiều Quốc Việt nhìn thấy một ông già đầu tóc bạc trắng cộng với chùm râu dài cũng trắng tinh trông rất đẹp lão, nhưng mà thứ làm Thiều Quốc Việt chú ý lại là thân hình tráng kiện rất rắn chắc khỏe mạnh, lưng ông thẳng tắp còn hơn thanh niên và với ánh mắt sắc bén của ông thì Thiều Quốc Việt cảm nhân đây là một ông già không hề đơn giản một chút nào, thậm chí là cực độ nguy hiểm.
“Hừ........cũng khá đấy nhóc........” Ông già nhìn Thiều Quốc Việt đánh giá một hồi, còn nhỏ nhưng mà thân hình cơ bắp khỏe khoắn, từng múi cơ hiện lên đều đặn chứng tỏ rèn luyện khá kĩ càng từng nơi một, đặc biệt ánh mắt khá lạnh lùng và hiếu sát làm ông hơi bất ngờ.
“Đánh một trận không ông già..........” Lâu rồi chưa có đối thủ, Thiều Quốc Việt cảm giác ông già trước mặt không hề đơn giản, khí thế của ông dù chỉ mới đứng trước mặt cậu thôi mà đã làm cho cậu thiếu sự tự tin khi đối mặt rồi.
“Lên đi nhóc...........ra một đòn hết sức xem..........” Ông già nhìn Thiều Quốc Việt cười có vẻ khinh thường làm máu nóng trong người cậu sục sôi.
“Được.........” Thiều Quốc Việt không nói nhiều, cậu đứng trụ chân trái tung một cú đá cầu vồng bằng chân phải vào cổ ông già, nói thì chậm chứ thật ra cú đá của cậu như tia chớp, thậm chí còn không nghe được tiếng vù vù trong gió cho đến khi nó chạm mục tiêu đủ biết cú đá của Thiều Quốc Việt nhanh tới cỡ nào.
“Nhanh đấy...........” Ông già cười không thèm nhúc nhích để cổ mình đối diện với cú đá giết người kia.
“Bốp.........” Tiếng va chạm rõ to của mu bàn chân Thiều Quốc Việt và cổ ông già vang lên, nhưng mà cứ ngỡ ông già gãy cổ lìa đời thì Thiều Quốc Việt trợn mắt vì ông già vẫn nhìn cậu cười như thể cú đá của cậu chỉ đủ gãi ngứa cho ông.
“Hắc hắc............mạnh đấy nhưng mà đối với ta còn yếu lắm.......” Ông già nhìn Thiều Quốc Việt nói, cú đá của cậu nhanh và mạnh lắm nhưng mà gặp ông thì cũng chưa thấm.
“Hừ.........” Thiều Quốc Việt vẫn chưa phục, cậu vận thế rồi nhào tới tung đấm vào mặt ông già không chút nào nương tay.
“Hắc hắc.........” Vẫn là tiếng cười khinh bỉ, ông gia nhắm chuẩn giơ trán ra đỡ cú đấm của Long không một chút nào sợ hãi, phải biết nếu chỉ cần không đỡ được thì chắc chắn ông sẽ đi đời với sức mạnh của Thiều Quốc Việt.
“Bốp............” Vẫn như cũ, Thiều Quốc Việt như đấm vào một tấm thép, cậu cảm thấy tay mình tê ran vì lực phản chấn, vì không hạ được đối thủ nên Thiều Quốc Việt loạng choạng lùi ra sau.
“Đỡ này nhóc.........” Bỗng nhiên ông già biến thế trong lúc Thiều Quốc Việt còn đang bất ngờ, một cú ép sát rồi tung đấm vào bụng tưởng chừng rất nhẹ nhưng mà :
“Bốp..........hự...............ầm..........bịch.........” Thiều Quốc Việt bay xa đến 5 mét đụng đến bức tường đằng xa mới dừng lại, bụng cậu đau muốn chết, mới một cú đấm ở gần không cần súc thế mà đã vậy nếu ông ấy ra hết sức chắc nội tạng cậu vỡ vụn bên trong mất, nhịn đau ngước lên nhìn ông già, Thiều Quốc Việt chưa bao giờ gặp một người lợi hại như vậy.
“Haha............sao hả nhóc con...............muốn học không.........” Ông già cười ha hả nói, trong cuộc đời chưa có được người nào mà ông ưng ý để có thể truyền thụ võ nghệ, đến lúc tưởng chừng tuyệt học của sư phụ truyền qua các đời đến đời ông sẽ mất đi thì bỗng nhiên nghe Đế Nhất Phương (trước đây đã theo ông vài năm học võ nhưng không đạt được yêu cầu) nói rằng thằng nhóc này có thể thì ông lập tức tới đây, mới đên ngoài cổng mà nghe tiếng Thiều Quốc Việt tập luyện thì ông đã gật gù vì sự chăm chỉ và đến khi đánh với cậu một trận thì ông đã hài lòng với tên đệ tử thân truyền sắp tới của mình.
“........Học...............ông sẽ dạy cháu chứ.........” Thiều Quốc Việt bỏ qua đau đớn nhanh chóng vùng dậy chạy tới chỗ ông già nhìn ông với ánh mắt cầu xin như một đứa trẻ gặp phải món đồ chơi ưng ý, dù sao trong cậu vẫn còn chút ít tính tình trẻ con, tất nhiên với những người không phải kẻ thù của mình rồi.
“................Ha ha.........tốt............trước tiên phải làm lễ bái sư theo phong tục của phái ta.....” Ông già nhìn Thiều Quốc Việt hài lòng nói.
…........
…....
Trong căn nhà, ông già ngồi chễm chệ trên một cái ghế, Thiều Quốc Việt đang quỳ trước mặt ông lạy từng lạy cung kính nhất, theo phong tục thì đệ tử thân truyền lúc bái sư thì phải quỳ lạy sư phụ 49 lạy.
….
“Được rồi..........con đứng dậy đi........” Ông lão thấy đã đủ nhắc Thiều Quốc Việt, từng động tác của cậu rất thành khẩn khiến ông không còn chút vướn mắt nào với tên đệ tử của mình nữa.
…..
“Thầy.............môn phái chúng ta gọi là gì ạ........” Thiều Quốc Việt phủi quần rồi ngồi cạnh ông già lên tiếng hỏi, cậu rất tò mò với môn phái của mình, giống như trong phim quá.
“Hắc hắc.............một cái tên đã rất lâu......rất lâu rồi..........Nhất Khí Kình..........”
“Nhất Khí Kình........còn chưa hiểu.......” Thiều Quốc Việt gãi đầu, trước ông lão tóc bạc này cậu lại trở thành một học sinh ngoan ngoãn và đầy tò mò trước cái mới lạ.
….....
“Cái này phải nói tới “khí là gì” đã........” Ông lão vuốt vuốt chùm râu nhớ lại bắt đầu giảng giải cho Thiều Quốc Việt.
Khí trong Nhất Khí Kình chính là chỉ khí công, khí công thực ra là một loại năng lượng của người luyện võ chuyển hóa thành, môn phái Nhất Khí Kình chính là lấy khí công làm gốc.
….
“Con thấy khí công có gì mới lạ đâu......” Thiều Quốc Việt nói nhỏ như sợ làm phật lòng ông già, quả thật cậu đã xem rất nhiều video biểu diễn khí công.
“Hắc hắc...........đó chỉ mới là da lông bên ngoài thôi............môn phái của chúng ta lợi hại hơn nhiều.......” Ông già cười nói làm Thiều Quốc Việt càng thêm tò mò.
Nhất Khí Kình chia làm 3 cảnh giới lớn :
Cảnh giới đầu tiên : Tụ khí - người luyện võ bắt đầu ngưng tụ được khí công của bản thân bằng năng lượng của cơ thể, ban đầu là tập trung ở đan điền ( bụng dưới ) , sau đó có thể tụ khí ở một vài nơi khác như ức, đầu, lưng......đó chính là những võ sư hiện giờ hay biểu diễn, phải tốn rất nhiều thời gian để tụ khí, chỉ có tác dụng khi biểu diễn chứ trong thực đấu thì không có tác dụng lắm.
Cảnh giới thứ hai : Hóa Khí – người luyện võ luyện được cách chuyển toàn bộ năng lượng cơ thể thành khí công, có thể thu phát tự nhiên và nhanh chóng mà ông già đã luyện được cảnh giới này, có thể trong thời gian ngắn tập trung khí lực vào bất cứ bộ phận nào trên cơ thể để chống lại đòn tấn công của kẻ địch, giúp cho chỗ đó tập trung toàn bộ năng lượng chống lại đòn đánh của đối phương.
Cảnh giới thứ ba : Nhất Khí Kình – được lấy làm tên của môn phái như mong mỏi của các vị sáng lập ra môn phái, có thể hóa toàn bộ khí công của cơ thể thành một một dòng khí duy nhất để từ đó phát lực (Kình) bất cứ lúc nào bị tấn công hoặc tấn công mà không cần trí não điều khiển, hiểu nôm na là cả cơ thế thành một khối, mình đồng da sắt như bất tử.
….....
Sau nữa ngày há hốc mồm nghe giải thích, Thiều Quốc Việt nghĩ đến cảnh giới thứ ba, mình đồng da sắt thì cậu có còn sợ ai nữa.
“Cốc........” Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cậu ăn phải cú cốc đầu của ông lão đau điếng người.
“Đang tưởng tượng gì à nhóc....” Ông lão kéo Thiều Quốc Việt về thực tại.
“Hihi................cảnh giới thứ ba.........làm sao đạt được hả thầy........” Thiều Quốc Việt xoa đầu hỏi gấp.
“Cốc........ui da......” Thêm một cú cốc vào đầu Thiều Quốc Việt làm cậu la oái oái vì đau.
“Ta luyện 50 năm rồi mà chỉ mới được một chút da lông bên ngoài của cảnh giới đó..........” Ông lão vuốt râu nhìn Thiều Quốc Việt.
“50..........50 năm......” Thiều Quốc Việt trợn mắt, 50 năm thì còn báo thù gì nữa, lúc ấy chắc kẻ thù của cậu xuống lỗ hết rồi ấy chứ......
“Hắc hắc..............nếu cần cù siêng năng thì biết đâu nhóc luyện được sớm hơn, khí công nó cần cả sự thông minh của trí óc nữa, chỉ cần vận dụng thuần thục các đường chân khí trong cơ thể thuần thục thì sẽ rất nhanh, nhưng mà quan trong nhất là siêng năng.........hiểu không?” Ông lão nhìn thằng vào đôi mắt đen láy của Thiều Quốc Việt nói.
“Vâng.............” Thiều Quốc Việt nắm chặt tay nói, chưa cần cảnh giới cuối cùng, chỉ cần học được tới cảnh giới thứ hai – Hóa khí là cậu đã có thực lực báo thù rồi.
“Tốt....” Bây giờ ta sẽ dạy con cách tụ khí.........
…........
…......
1 giờ sáng, trong sự tĩnh lặng của bầu trời đêm, ở ngoài sân Thiều Quốc Việt vẫn đang đứng tấn, muốn tụ khí thì phải bắt đầu học cách chuyển năng lượng của bản thân thành khí, hay nói đơn giản hơn là cảm nhận được năng lượng của mình ở các nơi trong cơ thể để rồi từ từ tụ chúng về đan điền.
..
“Phù......” Thở ra một hơi, Thiều Quốc Việt tiếp tục cảm nhận năng lượng trong cơ thể, từ khi được gặp ông già kia, cậu không ngủ được, cậu gấp rút mong muốn học được bản lĩnh, cứ nhắm mắt lại thì hỉnh ảnh Dục Thanh cứ tràn về làm cậu không ngủ được, chỉ khi quá mệt mỏi thì cậu tự động thiếp đi chứ không hề muốn đi ngủ chút nào, dù sao đứng tấn thế này cũng không quá mệt với cậu nên xem như nghỉ ngơi luôn đi, thật quá biến thái.
…..
“Bùm.............ầm.........bùm..........”
“Bùm..........ầm...........”
Tiếng pháo nổ lẻ tẻ khắp nơi mặc dù có lệnh cấm khiến Thiều Quốc Việt mới biết rằng đêm nay là giao thừa năm mới, đã từ lâu cậu không gặp ai, không đi đâu........chỉ làm bạn với chỗ này ngày đêm tập trung toàn bộ tâm trí vào luyện võ........
“Bộp.....” Đấm phát cuối cùng vào cọc gỗ, Thiều Quốc Việt ngước mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, cái se lạnh ngày Tết làm cậu nhớ về những ngày tháng trước.....khi ấy cả nhà ba người vui vẻ gói bánh chưng cho ngày Tết........nụ cười của mẹ khi cậu tập tành gói cái bánh xiên vẹo làm hai mắt Thiều Quốc Việt rưng rưng vì nhớ.......cậu nhớ mẹ lắm....
Trong một căn nhà rộng lớn ở ngoại ô, phía trong một nhà kho là chỗ tập luyện cho Thiều Quốc Việt, đã 2 tháng kể từ ngày cậu xuất viện trở về đây, bước xuống giường bệnh cũng là lúc Thiều Quốc Việt lao đầu vào tập luyện, ngoài thời gian ăn và ngủ thì lúc nào cậu cũng luyện tập, mệt thì lại vào máy matxa cơ cho đỡ mỏi lại ra tập tiếp, cứ thế Thiều Quốc Việt trở thành một cỗ máy chỉ biết vận động.
….
Đêm khuya.....
“Bộp........bộp.............bộp..........bộp........” Thiều Quốc Việt đang tập bài tập cuối cùng của một ngày, phía trước là một cây gỗ tròn cắm chặt dưới đất, phía trên thân cây là dây thừng quấn chặc thành từng vòng sát nhau, mỗi lúc khi sắp đi ngủ thì cậu phải đấm đủ 200 cái và đá đủ 200 cái mỗi chân lên nó thì mới nghỉ ngơi, bàn chân và tay Thiều Quốc Việt đã chai sạn mà ai nhìn vào cũng khiếp vía vì nó đã khác hoàn toàn con người như bị biến dạng đi vậy.
…...
“Nó ngày nào cũng vậy à......” Độc Hành nhìn Thiều Quốc Việt luyện tập như điên bên dưới hỏi Đế Nhất Phương kế bên, căn nhà có hai tầng thì Đế Nhất Phương ở tầng trên cùng chị em Ngọc, tầng dưới dành cho Thiều Quốc Việt, cậu chưa bao giờ lên đây vì dành toàn bộ cho tập luyện, thậm chí còn không nói chuyện với Đế Nhất Phương vì sợ nhìn thấy gã lại kìm lòng không được mà đi giết Xone cùng bọn khốn kia.
“Ừ........người đó khi nào sẽ tới......” Đế Nhất Phương đột nhiên hỏi Độc Hành một câu không đầu không đuôi.
“Ngày mai.............”
…......
“Cộc.......cộc............cộc........cộc” Sáng sớm,cảnh cổng ngôi nhà bị ai đó gõ cửa.
Thiều Quốc Việt đã thức dậy từ sớm đang tập đá thì bị phân tâm, cậu khó chịu bước ra mở cổng, không biết người bạn nào của Đế Nhất Phương nữa đây.
“Két.....”Mở cánh cổng ra, Thiều Quốc Việt nhìn thấy một ông già đầu tóc bạc trắng cộng với chùm râu dài cũng trắng tinh trông rất đẹp lão, nhưng mà thứ làm Thiều Quốc Việt chú ý lại là thân hình tráng kiện rất rắn chắc khỏe mạnh, lưng ông thẳng tắp còn hơn thanh niên và với ánh mắt sắc bén của ông thì Thiều Quốc Việt cảm nhân đây là một ông già không hề đơn giản một chút nào, thậm chí là cực độ nguy hiểm.
“Hừ........cũng khá đấy nhóc........” Ông già nhìn Thiều Quốc Việt đánh giá một hồi, còn nhỏ nhưng mà thân hình cơ bắp khỏe khoắn, từng múi cơ hiện lên đều đặn chứng tỏ rèn luyện khá kĩ càng từng nơi một, đặc biệt ánh mắt khá lạnh lùng và hiếu sát làm ông hơi bất ngờ.
“Đánh một trận không ông già..........” Lâu rồi chưa có đối thủ, Thiều Quốc Việt cảm giác ông già trước mặt không hề đơn giản, khí thế của ông dù chỉ mới đứng trước mặt cậu thôi mà đã làm cho cậu thiếu sự tự tin khi đối mặt rồi.
“Lên đi nhóc...........ra một đòn hết sức xem..........” Ông già nhìn Thiều Quốc Việt cười có vẻ khinh thường làm máu nóng trong người cậu sục sôi.
“Được.........” Thiều Quốc Việt không nói nhiều, cậu đứng trụ chân trái tung một cú đá cầu vồng bằng chân phải vào cổ ông già, nói thì chậm chứ thật ra cú đá của cậu như tia chớp, thậm chí còn không nghe được tiếng vù vù trong gió cho đến khi nó chạm mục tiêu đủ biết cú đá của Thiều Quốc Việt nhanh tới cỡ nào.
“Nhanh đấy...........” Ông già cười không thèm nhúc nhích để cổ mình đối diện với cú đá giết người kia.
“Bốp.........” Tiếng va chạm rõ to của mu bàn chân Thiều Quốc Việt và cổ ông già vang lên, nhưng mà cứ ngỡ ông già gãy cổ lìa đời thì Thiều Quốc Việt trợn mắt vì ông già vẫn nhìn cậu cười như thể cú đá của cậu chỉ đủ gãi ngứa cho ông.
“Hắc hắc............mạnh đấy nhưng mà đối với ta còn yếu lắm.......” Ông già nhìn Thiều Quốc Việt nói, cú đá của cậu nhanh và mạnh lắm nhưng mà gặp ông thì cũng chưa thấm.
“Hừ.........” Thiều Quốc Việt vẫn chưa phục, cậu vận thế rồi nhào tới tung đấm vào mặt ông già không chút nào nương tay.
“Hắc hắc.........” Vẫn là tiếng cười khinh bỉ, ông gia nhắm chuẩn giơ trán ra đỡ cú đấm của Long không một chút nào sợ hãi, phải biết nếu chỉ cần không đỡ được thì chắc chắn ông sẽ đi đời với sức mạnh của Thiều Quốc Việt.
“Bốp............” Vẫn như cũ, Thiều Quốc Việt như đấm vào một tấm thép, cậu cảm thấy tay mình tê ran vì lực phản chấn, vì không hạ được đối thủ nên Thiều Quốc Việt loạng choạng lùi ra sau.
“Đỡ này nhóc.........” Bỗng nhiên ông già biến thế trong lúc Thiều Quốc Việt còn đang bất ngờ, một cú ép sát rồi tung đấm vào bụng tưởng chừng rất nhẹ nhưng mà :
“Bốp..........hự...............ầm..........bịch.........” Thiều Quốc Việt bay xa đến 5 mét đụng đến bức tường đằng xa mới dừng lại, bụng cậu đau muốn chết, mới một cú đấm ở gần không cần súc thế mà đã vậy nếu ông ấy ra hết sức chắc nội tạng cậu vỡ vụn bên trong mất, nhịn đau ngước lên nhìn ông già, Thiều Quốc Việt chưa bao giờ gặp một người lợi hại như vậy.
“Haha............sao hả nhóc con...............muốn học không.........” Ông già cười ha hả nói, trong cuộc đời chưa có được người nào mà ông ưng ý để có thể truyền thụ võ nghệ, đến lúc tưởng chừng tuyệt học của sư phụ truyền qua các đời đến đời ông sẽ mất đi thì bỗng nhiên nghe Đế Nhất Phương (trước đây đã theo ông vài năm học võ nhưng không đạt được yêu cầu) nói rằng thằng nhóc này có thể thì ông lập tức tới đây, mới đên ngoài cổng mà nghe tiếng Thiều Quốc Việt tập luyện thì ông đã gật gù vì sự chăm chỉ và đến khi đánh với cậu một trận thì ông đã hài lòng với tên đệ tử thân truyền sắp tới của mình.
“........Học...............ông sẽ dạy cháu chứ.........” Thiều Quốc Việt bỏ qua đau đớn nhanh chóng vùng dậy chạy tới chỗ ông già nhìn ông với ánh mắt cầu xin như một đứa trẻ gặp phải món đồ chơi ưng ý, dù sao trong cậu vẫn còn chút ít tính tình trẻ con, tất nhiên với những người không phải kẻ thù của mình rồi.
“................Ha ha.........tốt............trước tiên phải làm lễ bái sư theo phong tục của phái ta.....” Ông già nhìn Thiều Quốc Việt hài lòng nói.
…........
…....
Trong căn nhà, ông già ngồi chễm chệ trên một cái ghế, Thiều Quốc Việt đang quỳ trước mặt ông lạy từng lạy cung kính nhất, theo phong tục thì đệ tử thân truyền lúc bái sư thì phải quỳ lạy sư phụ 49 lạy.
….
“Được rồi..........con đứng dậy đi........” Ông lão thấy đã đủ nhắc Thiều Quốc Việt, từng động tác của cậu rất thành khẩn khiến ông không còn chút vướn mắt nào với tên đệ tử của mình nữa.
…..
“Thầy.............môn phái chúng ta gọi là gì ạ........” Thiều Quốc Việt phủi quần rồi ngồi cạnh ông già lên tiếng hỏi, cậu rất tò mò với môn phái của mình, giống như trong phim quá.
“Hắc hắc.............một cái tên đã rất lâu......rất lâu rồi..........Nhất Khí Kình..........”
“Nhất Khí Kình........còn chưa hiểu.......” Thiều Quốc Việt gãi đầu, trước ông lão tóc bạc này cậu lại trở thành một học sinh ngoan ngoãn và đầy tò mò trước cái mới lạ.
….....
“Cái này phải nói tới “khí là gì” đã........” Ông lão vuốt vuốt chùm râu nhớ lại bắt đầu giảng giải cho Thiều Quốc Việt.
Khí trong Nhất Khí Kình chính là chỉ khí công, khí công thực ra là một loại năng lượng của người luyện võ chuyển hóa thành, môn phái Nhất Khí Kình chính là lấy khí công làm gốc.
….
“Con thấy khí công có gì mới lạ đâu......” Thiều Quốc Việt nói nhỏ như sợ làm phật lòng ông già, quả thật cậu đã xem rất nhiều video biểu diễn khí công.
“Hắc hắc...........đó chỉ mới là da lông bên ngoài thôi............môn phái của chúng ta lợi hại hơn nhiều.......” Ông già cười nói làm Thiều Quốc Việt càng thêm tò mò.
Nhất Khí Kình chia làm 3 cảnh giới lớn :
Cảnh giới đầu tiên : Tụ khí - người luyện võ bắt đầu ngưng tụ được khí công của bản thân bằng năng lượng của cơ thể, ban đầu là tập trung ở đan điền ( bụng dưới ) , sau đó có thể tụ khí ở một vài nơi khác như ức, đầu, lưng......đó chính là những võ sư hiện giờ hay biểu diễn, phải tốn rất nhiều thời gian để tụ khí, chỉ có tác dụng khi biểu diễn chứ trong thực đấu thì không có tác dụng lắm.
Cảnh giới thứ hai : Hóa Khí – người luyện võ luyện được cách chuyển toàn bộ năng lượng cơ thể thành khí công, có thể thu phát tự nhiên và nhanh chóng mà ông già đã luyện được cảnh giới này, có thể trong thời gian ngắn tập trung khí lực vào bất cứ bộ phận nào trên cơ thể để chống lại đòn tấn công của kẻ địch, giúp cho chỗ đó tập trung toàn bộ năng lượng chống lại đòn đánh của đối phương.
Cảnh giới thứ ba : Nhất Khí Kình – được lấy làm tên của môn phái như mong mỏi của các vị sáng lập ra môn phái, có thể hóa toàn bộ khí công của cơ thể thành một một dòng khí duy nhất để từ đó phát lực (Kình) bất cứ lúc nào bị tấn công hoặc tấn công mà không cần trí não điều khiển, hiểu nôm na là cả cơ thế thành một khối, mình đồng da sắt như bất tử.
….....
Sau nữa ngày há hốc mồm nghe giải thích, Thiều Quốc Việt nghĩ đến cảnh giới thứ ba, mình đồng da sắt thì cậu có còn sợ ai nữa.
“Cốc........” Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cậu ăn phải cú cốc đầu của ông lão đau điếng người.
“Đang tưởng tượng gì à nhóc....” Ông lão kéo Thiều Quốc Việt về thực tại.
“Hihi................cảnh giới thứ ba.........làm sao đạt được hả thầy........” Thiều Quốc Việt xoa đầu hỏi gấp.
“Cốc........ui da......” Thêm một cú cốc vào đầu Thiều Quốc Việt làm cậu la oái oái vì đau.
“Ta luyện 50 năm rồi mà chỉ mới được một chút da lông bên ngoài của cảnh giới đó..........” Ông lão vuốt râu nhìn Thiều Quốc Việt.
“50..........50 năm......” Thiều Quốc Việt trợn mắt, 50 năm thì còn báo thù gì nữa, lúc ấy chắc kẻ thù của cậu xuống lỗ hết rồi ấy chứ......
“Hắc hắc..............nếu cần cù siêng năng thì biết đâu nhóc luyện được sớm hơn, khí công nó cần cả sự thông minh của trí óc nữa, chỉ cần vận dụng thuần thục các đường chân khí trong cơ thể thuần thục thì sẽ rất nhanh, nhưng mà quan trong nhất là siêng năng.........hiểu không?” Ông lão nhìn thằng vào đôi mắt đen láy của Thiều Quốc Việt nói.
“Vâng.............” Thiều Quốc Việt nắm chặt tay nói, chưa cần cảnh giới cuối cùng, chỉ cần học được tới cảnh giới thứ hai – Hóa khí là cậu đã có thực lực báo thù rồi.
“Tốt....” Bây giờ ta sẽ dạy con cách tụ khí.........
…........
…......
1 giờ sáng, trong sự tĩnh lặng của bầu trời đêm, ở ngoài sân Thiều Quốc Việt vẫn đang đứng tấn, muốn tụ khí thì phải bắt đầu học cách chuyển năng lượng của bản thân thành khí, hay nói đơn giản hơn là cảm nhận được năng lượng của mình ở các nơi trong cơ thể để rồi từ từ tụ chúng về đan điền.
..
“Phù......” Thở ra một hơi, Thiều Quốc Việt tiếp tục cảm nhận năng lượng trong cơ thể, từ khi được gặp ông già kia, cậu không ngủ được, cậu gấp rút mong muốn học được bản lĩnh, cứ nhắm mắt lại thì hỉnh ảnh Dục Thanh cứ tràn về làm cậu không ngủ được, chỉ khi quá mệt mỏi thì cậu tự động thiếp đi chứ không hề muốn đi ngủ chút nào, dù sao đứng tấn thế này cũng không quá mệt với cậu nên xem như nghỉ ngơi luôn đi, thật quá biến thái.
…..
“Bùm.............ầm.........bùm..........”
“Bùm..........ầm...........”
Tiếng pháo nổ lẻ tẻ khắp nơi mặc dù có lệnh cấm khiến Thiều Quốc Việt mới biết rằng đêm nay là giao thừa năm mới, đã từ lâu cậu không gặp ai, không đi đâu........chỉ làm bạn với chỗ này ngày đêm tập trung toàn bộ tâm trí vào luyện võ........
“Bộp.....” Đấm phát cuối cùng vào cọc gỗ, Thiều Quốc Việt ngước mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, cái se lạnh ngày Tết làm cậu nhớ về những ngày tháng trước.....khi ấy cả nhà ba người vui vẻ gói bánh chưng cho ngày Tết........nụ cười của mẹ khi cậu tập tành gói cái bánh xiên vẹo làm hai mắt Thiều Quốc Việt rưng rưng vì nhớ.......cậu nhớ mẹ lắm....