Cuồng Lang

Chương 34 :

Ngày đăng: 17:21 27/06/20

…......
Đêm nay Đấu Trường đông đến nghẹt thở, đã từ lâu rồi khách đến Đấu Trường đông đến vậy, ai nấy mặt cũng nhìn chằm chằm về phía lồng sắt vì hôm nay sẽ có một Đấu Sĩ đặc biệt, là kẻ Khiêu Chiến.
Từ khi mở Đấu Trường đến nay thì chưa có kẻ Khiêu Chiến nào xuất hiện nên ai cũng háo hức xem hắn là ai.
“Alo..........mọi người chú ý............còn mười lăm phút nữa trận đấu đầu tiên của kẻ Khiêu chiến và một Sơ cấp sẽ bắt đầu, mọi người tranh thủ đặt cược đi..........tỉ lệ 1 bồi 1 (1 ăn 1) cho cả hai bên.........” Trọng tài đứng lên cao rồi dõng dạc tuyên bố.
Không quan tâm bên ngoài, trong một căn phòng nhỏ ở phía dưới, Thiều Quốc Việt đang ngồi trên ghế, hít thở đều từng nhịp, nhắm mất dưỡng thần cho trận đấu sắp tới của mình, phía sau hắn là thằng Ken mập – lúc này đầu của hắn sưng tấy nhiều chỗ chẳng khác nào đầu heo...đặc biệt là hai má in hằng hai bàn tay đỏ chót......nhìn qua là biết bị đánh thảm cỡ nào rồi.
“Cậu muốn xài vũ khí nào........” Gã trung niên lúc trước tiếp Thiều Quốc Việt cũng có mặt, hắn lên tiếng hỏi vì thấy Thiều Quốc Việt không mang vũ khí.
“Không cần.........vũ khí của tôi là đôi tay........” Thiều Quốc Việt mở mắt nói, tay hắn chưa vận dụng khí công đã cứng như đá rồi, nếu thêm khí công đã không thua gì đao kiếm, xài vũ khí chỉ làm độ linh hoạt của hắn bị giảm đi thôi.
“Được.........” Gã đàn ông hít sâu một hơi trấn tĩnh, đối mặt với thanh niên này hắn toàn bị hù đến nổi trái tim nhỏ bé muốn nhảy tót cả ra ngoài mấy lần.
…...
“Đến giờ..........” Cái loa trong phòng của Thiều Quốc Việt bất ngờ vang lên âm thanh lạnh tanh báo hiệu giờ chiến sắp đến. Thiều Quốc Việt đứng dậy đợi cửa mở ra, hắn tự tin vào khả năng của mình.
…..
“Trận đấu của số 257 và kẻ Khiêu chiến chuẩn bị..........” Ngay lúc trọng tài nói xong cũng là lúc hai cánh cửa mở ra.
“Két...............két..........” Thiều Quốc Việt bước ra trước, một thanh niên cao 1m8, nước da nâu, mình trần cơ bắp cân đối, mặc quần bó kiểu thể thao màu đen, gương mặt góc cạnh sắc nét, lông mày rậm...........tất cả làm mấy chị em và mấy quý bà đều sáng mắt lên nhìn hắn chằm chằm..........nhưng mà đến lúc nhìn vào hình xăm hung dữ sau lưng hắn thì tất cả đều hít sâu một hơi vì rùng mình, đến giờ họ mới biết kẻ Khiêu chiến chính là Sói – kẻ mà thế giới ngầm Sài Thành nghe danh thôi đã biến sắc mặt rồi.
Cửa đối diện với Thiều Quốc Việt bước ra là một gã cũng khá cơ bắp để mình trần lực lưỡng, nhìn cái búa khá to trên vai ai cũng đoán gã là thợ rèn kiểu xưa vì ngày nay ai cũng xài máy hết rồi, hiếm người xài búa đập nữa.
“Hắc...............tưởng ai té ra là một thằng oắt con...........” Gã đàn ông nhìn Thiều Quốc Việt rồi nở nụ cười khinh bỉ, nghe bảo trận đầu hắn phải gặp kẻ Khiêu chiến, cứ ngỡ gặp võ sư nào đó chứ nhìn qua thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này thì chắc hẳn tập gym vài tháng rồi ảo tưởng sức mạnh lên đây, ban đầu cứ tưởng đời mình kết thúc rồi nhưng đến lúc gặp Thiều Quốc Việt thì hắn lại trách mình quá lo xa, cũng phải thôi vì gương mặt Thiều Quốc Việt còn quá trẻ.
Thiều Quốc Việt nhìn lướt qua gã đàn ông một lần rồi không nói gì nữa..........hắn ngại nhiều lời với những kẻ sắp chết.
“Trận đấu bắt đầu........” Trọng tài nhìn hai người sẵn sàng rồi lên tiếng, trận này hắn cũng đặc biệt chú ý, là lần đầu tiên từ khi mở cửa mới có kẻ Khiêu chiến đấy.
“Haha...............chết đi...............” Gã đàn ông nắm chặc búa nãy giờ vận lực vừa nghe trọng tài nói từ bắt đã bắt đầu vận lực nện về Thiều Quốc Việt rồi, hắn muốn ra đòn bất ngờ, tin rằng thằng nhóc này không có kinh nghiệm gì sẽ không chuẩn bị kịp.
“Haizzzzzzzzz..........”
“Ôi.......xong.......”
…...
Âm thanh xì xầm vang lên, ai cũng nhận ra gã đàn ông trung niên nãy giờ cầm búa theo tư thế ra đòn nên đoán hắn sẽ ra đòn ngay, nhưng mà cậu thanh niên kia vẫn đứng một chỗ bình thường không có vẻ gì là phòng ngự nên mọi người đều nghĩ là chắc hẳn thanh niên mới lớn, còn non kinh nghiệm nên sẽ nghĩ đối phương sẽ chơi đẹp như là thi đấu võ thuật. Mấy bà, mấy cô thì lấy tay che mặt vì không đành lòng nhìn trai đẹp bị đập nát người.
Nhưng mà................
“Ầm.........rắc.........” Khi đầu búa gần đập xuống thì Thiều Quốc Việt động, hắn vung nắm tay lên đỡ đầu búa, ai nấy cũng tròn mắt vì cái búa to nặng với sức mạnh của gã đàn ông lại bị hắn chặn đứng trên không như là đỡ bịch bông vậy.
“Mày...........” Gã đàn ông cũng khiếp sợ vì cái búa không thể nào xuống được nữa, tay thằng này được cấu tạo từ xương và thịt hay từ sắt thép thế.
“Crốp......” Thiều Quốc Việt chả quan tâm, hắn vung tay còn lại lên nắm vào cổ gã đàn ông rồi nhấc bổng hắn lên không.
“Rắc.......ặc.........rắc.......không..........rắc........rắc......ặc..........ặc.......rắc......” Nhìn gã đàn ông bị Thiều Quốc Việt nâng lên không rồi từ từ bóp nát xương cổ mà tất cả đều xanh mặt, đặc biệt là chứng kiến gương mặt thống khổ cửa hắn trước khi chết mà ai nấy đều lạnh gáy, nghe đồn Sói hung tàn nhưng mà tận mắt chứng kiến thì mới biết được hắn hung tàn cỡ nào, quá là máu lạnh và tàn nhẫn rồi.
“Bộp.........” Thả cái xác trong tay xuống đất, Thiều Quốc Việt hướng ánh mắt về gã trong tài cũng đang chết lặng bên kia, đối với những kẻ như tên này hắn đều không nương tay, hắn đã nghe thằng Ken mập nói sơ về hồ sơ gã này, bỏ mặc vợ đang bệnh và đứa con thơ để chạy theo gái trẻ, rồi cuối cùng bị ả lừa sạch tài sản và mắc nợ Đấu Trường đến nổi không trả được, chết còn chưa hết tội............................
“Ặc......à......kẻ Khiêu Chiến thắng trận thứ nhất với Sơ cấp.............tiếp theo......tiếp theo.......” Gã trọng tài bị Thiều Quốc Việt nhìn một phát mà mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, cảm giác như bị quỷ dữ nhìn thằng vào tâm hồn vậy, gắng hít sâu một hơi hắn cầm micro định tuyên bố trận tiếp theo.
“Trận tiếp theo để tôi luôn đi...................” Thiều Quốc Việt mở miệng, theo kế hoạch thì hắn trận đầu thắng thì đến trận thứ 6 trong ngày mới đấu tiếp với Trung cấp, hắn chẳng muốn đợi lắm, ban đầu hắn định đấu tất cả luôn trong một ngày nhưng mà nghĩ lại, vội vàng quá không tốt.
“Việc này.............” Tên trọng tài nghe Thiều Quốc Việt nói khó xử vì thế này trái với giờ các trận đấu, bỗng nhiên hắn nghe được thông tin từ tai nghe đang đeo.
“Được......bên trên đã chấp nhận............trận tiếp theo là của kẻ Khiêu Chiến và số 131 – Trung cấp......” Mọi người có 30 phút đặt cược, nhanh nào, tỉ lệ cược vẫn là 1-1 cho cả hai đấu thủ.
Bên trong Đấu Trường lại nhanh chóng biến thành một cái chợ vì mọi người xôn xao tính toán, thực lực của Sói mặc dù hiện ra rất khá nhưng mà là vì đối thủ Sơ cấp, họ cũng biết 131 là ai, một trong những kẻ mạnh nhất ở Trung cấp, chỉ cần thắng một trận nữa là được lên Cao cấp đấu sĩ, Trung cấp phải thắng 5 lần mới lên được Cao cấp và Cao cấp phải thắng 10 trận mới được lên Siêu cấp, cuối cùng Siêu cấp muốn lên Hủy Diệt thì phải khiêu chiến một lần 5 Cao cấp và chiến thắng mới được, là 5 Cao cấp liên thủ nên muốn thành Hủy Diệt đấu sĩ là cực khó, à mà không nói thắng liên tiếp vì thua một trận là chết rồi nên …....các ông cũng hiểu rồi đấy ….hahaha =))
….
Nửa tiếng sau, trận đấu sắp bắt đầu, ai cũng cầm tấm vé đặt cược trên tay nhìn chằm chằm lên sàn đấu với ước mơ mình thắng cược.
Thiều Quốc Việt đứng nhìn cánh cửa đối diện mình, hắn mong chờ một đối thủ có tính khiêu chiến một chút, đừng quá nhạt nhẽo làm bản thân còn chưa kịp nóng, hồ sơ thằng này hắn cũng biết một chút, nghe bảo tên là Bảo Đức là một võ sư karate huyền đai nhị đẳng (đai đen 2 vạch), thằng này là tội phạm đang trốn vì hiếp dâm một cô bé là học trò của gã rồi bí quá xin vào đấu sĩ trong Đấu Trường, không cần biết lai lịch bên ngoài ra sao, trở thành đấu sĩ của Đấu Trường thì sẽ trở thành một con người mới, tất nhiên là không còn tự do nhưng mà nếu lên được Siêu cấp hay Hủy Diệt đấu sĩ thì được hưởng đãi ngộ cao cấp, đặc biệt là Hủy Diệt là những kẻ có cuộc sống như đế vương phía sau màn.
“Cạch......” Cánh cửa mở ra, Bảo Đức bước ra với bộ đồ võ karate quen thuộc của mình, dáng người cao cao cân đối, da màu đồng khoe mạnh điển hình của mấy võ sư.
Cả hai đều nhìn nhau, Thiều Quốc Việt cảm thấy sự nguy hiểm khi đối diện với tên võ sư này, hắn biêt kẻ này rất có khả năng bước lên Siêu Cấp, chỉ là hắn mới tham gia Đấu Trường nên cần có thời gian.
“Trận đấu bắt đầu......” Trọng tài lên tiếng báo hiệu trận đấu bắt đầu.
“Xịch......” Thiều Quốc Việt động trước, nãy giờ hắn xúc thế vận khí vào chân chuẩn bị sẵn rồi, bước chân trái lên làm chân trụ, hắn tung cú đá cực mạnh hướng cổ của Bảo Đức.
“Hừ...........” Tính hừ lạnh, hắn cũng bước một chân tạo thế, vận lực tung tay trái dùng đòn UchiUke (Vung tay trái từ trong ra ngoài để đỡ) để đỡ cú đá của Thiều Quốc Việt rồi tung một cú đấm thẳng bụng hắn.
Đòn đỡ và phản của Bảo Đức rất hoàn hảo như trong mơ, chỉ trừ một việc, hắn tính nhầm sức lực của Thiều Quốc Việt, sức lực cực khỏe của hắn cộng với việc sử dụng khí công khiến cú đá của hắn đủ sức đá chết một con bò tót mà hắn chỉ vận một cánh tay lên đỡ thì sao chịu nổi.
“Bộp...........rắc.............rắc........rầm.....” Cú đấm của Bảo Đức còn chưa kịp tới bụng của Thiều Quốc Việt thì tay hắn đã nhận cú đá của Thiều Quốc Việt làm gãy gập vào bên trong như một cây mía bị chặt ngang, chưa dừng lại, chân Thiều Quốc Việt vẫn tiếp tục theo đà thắng tới mặt Bảo Đức làm đầu hắn biến dạng mà móp vô một bên trong cực kì ghê rợn, sức mạnh quá lớn làm hắn bay luôn tới thành lồng đấu, có thể nghe rõ tiếng xương vỡ vì va đập vào khung sắt.
“Ục.........bộp.......” Thiều Quốc Việt thu chân lại nhìn đối thủ của mình, Bảo Đức đã nằm im không nhúc nhích chết không thể chết hơn, một lần nữa đối thủ của hắn phải trả giá vì coi thường hắn, nếu Bảo Đức biết khó vận dụng đòn né hoặc vận dụng toàn bộ sức ra đòn để làm chệch cú đá của Thiều Quốc Việt rồi mới phản đòn vào chỗ hiểm thì biết đâu có cơ hội.
Tất cả khán giả đều im lặng mà nhìn sàn đấu, ai cũng không dám thở mạnh mà nhìn chằm chằm vào hình xăm con Sói hung tàn sau lưng Thiều Quốc Việt, lúc trước có người còn hơi nghi ngờ thực lực của hắn thì bây giờ tất cả đều sợ hãi kẻ này, quá mạnh mẽ.
“Hử...........chưa công bố kết quả nữa..........” Thiều Quốc Việt nhìn tên trọng tài khó hiểu, hôm nay hắn bị nghẹn họng hay sao toàn tuyên bố muộn.
“Ặc........xin lỗi.......xin lỗi.........” Gã trọng tài thấy mình quên tuyên bố mà thót tim, nhanh chóng xin lỗi, móa nó từ khi làm trọng tài cũng gần chục năm mà chưa gặp tên nào mạnh và hung hãn như thằng này, người ta sững sờ một tí thôi mà.
“E hèm...........trận thứ hai.............kẻ Khiêu Chiến thắng Trung cấp.............3 ngày sau kẻ Khiêu chiến sẽ tiếp tục khiêu chiến số 97 – Cao cấp”
“Và một Siêu cấp.....” Trọng tài chưa nói hết thì Thiều Quốc Việt ngắt lời, hắn cảm thấy mình có sức chiến 2 trận liền, Hủy Diệt thì đợi 3 ngày tiếp vậy.
“Hả ?............a.......được.............và nếu thắng 97.....kẻ Khiêu Chiến sẽ tiếp tục đấu với số 35 – Siêu Cấp.......” Trọng tài nhận được chỉ thị nên nhanh chóng tuyên bố.
Mọi người sáng mắt, lâu rồi họ chưa được chứng kiến trận đấu của Siêu Cấp nha, phải biết Đấu Trường cũng không có bao nhiêu Siêu Cấp đấu sĩ, chỉ có 10 người mà số 35 còn là một trong những kẻ mạnh nhất, còn Hủy Diệt đấu sĩ thì khỏi phải nói, chỉ có 3 người, trận đấu của Cao cấp mức đặc cược thấp nhất là 1 triệu đôla còn Siêu Cấp là 10 triệu, đến Hủy Diệt thì là 50 triệu, mà muốn coi Hủy Diệt đấu cũng phải đóng thêm phí không ít nữa chứ không được coi miễn phí nhưng không ai ngại bỏ tiền ra cả.
….
“Về......” Thiều Quốc Việt ngoái đầu nhìn đấu trường rồi cùng Lãnh và thằng Ken mập ra về, đợi bóng hình gã khuất trong buồng thang máy thì mọi người mới dám thở mạnh, mịa nó chứ có hắn ở đây ai cũng không dám thở mạnh vì cái khí tức kinh khũng lạnh lẽo như có thú dữ đang ở cạnh mình làm họ không chịu được.