Cuồng Lang

Chương 42 :

Ngày đăng: 17:22 27/06/20

“Haha...........mọi người mau mau đặt cược...........chỉ còn 20 phút nữa trận đấu của Kẻ khiêu chiến và Hủy Diệt Đấu Sĩ – Sứ Giả Thần Chết sẽ được bắt đầu. Gã trọng tài kiêm MC của Đấu trường hét hết cỡ vào cái micro một cách điên cuồng nhưng có vẻ hơi dư thừa vì mọi người ai cũng đã cầm trên tay chiếc vé đặt cược của bản thân mình, họ nhìn chằm chằm vào sàn đấu hận thời gian sao không trôi qua mau để trận đấu được bắt đầu.
“Thật là hồi hộp.........đã từ lâu rồi tôi không được xem một Hủy Diệt ra tay, tôi nhớ lần gần đây nhất cũng là 7 năm trước rồi........” Một gã đàn ông trung niên nói vào tai vợ mình bên cạnh, nghe tin trận đấu hôm nay mà lão và vợ không tiếc tiền phải mua bằng được hai tấm vé vào Đấu Trường hôm nay.
“Chồng.........lần này anh chắc không.........chúng ta đã đổ hết 35 triệu đô tiền làm ăn vào ván cược này đấy..........lỡ như........” Bà vợ giọng run run.
“Ngưng..........không có lỡ gì hết.........bà chưa biết Hủy Diệt đấu sĩ mạnh cỡ nào nên mới nói thế.....đợi xí nữa bà chỉ việc đếm tiền thôi..........haha” Gã chồng cười to trong sung sướng, hắn tin chắc 100% mình sẽ thắng ván cược này, tỉ lệ đặc cược lại là 1-1 nên hắn càng máu hơn bao giờ hết.
“Ừm.....” Thấy chồng chắc chắc......bà vợ cũng tin tưởng an lòng phần nào, có thêm 35 triệu đô thì bà tha hồ mà tắm sữa dê, mấy gã trai bao sẽ phải lác mắt với bà...........
Không chỉ có gã đàn ông hy vọng vào ván cược này mà rất nhiều quý ông và quý bà khác cũng đều nắm chặt tấm vé trên tay, với trận này ai cũng đặt từ một nửa đến toàn bộ tài sản của mình, đa phần đều là cược cho Hủy Diệt đấu sĩ, Kẻ khiêu chiến mạnh thật đấy nhưng trong thâm tâm họ, thực lực của Hủy Diệt đã ăn sâu và trở thành thần nhân trong mắt mọi người.
…..
“E hèm.............mọi người chú ý...............Đấu Trường kết thúc nhận đặc cược, trận đấu của Kẻ Khiêu chiến và Sứ Giả Thần Chết ngay lập tức sẽ diễn ra........mời hai đấu sĩ bước ra sàn đấu.........” Lão trọng tài trịnh trọng tuyên bố và tôn kính mời hai đấu sĩ bước ra, ở đâu cũng vậy, kẻ có thực lực sẽ được tôn trọng.
“Cạch........cạch.............” Hai tiếng kéo cửa vang lên cùng lúc, cửa bên trái vẫn là thanh niên – Kẻ khiêu chiến với thân trần, quần bó thể dục màu đen, vẻ lạnh lùng và cương nghị trên khuôn mặt còn chút non nớt làm mọi người tò mò là sao một thanh niên còn trẻ như vậy lại có thể biến thành một con người như vậy.
“Hít..............” Tuy nhiên chỉ ít giây sau, tất cả khán giả đều hít một hơi thật sâu khi nhìn kẻ bước ra từ cánh cửa bên phải, một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới trông lạnh lẽo vô cùng, mà khiến người ta rùng mình hơn hết là khuôn mặt không hề giống con người một chút nào của hắn, đó là khuôn mặt của quỷ dữ với hai lỗ mũi bị gọt sạch, không mi mắt, không lông mày và không cả tóc, đôi mắt hắn càng đáng sợ khi không có lòng trắng mà chỉ là một màu đen chết chóc...........hắn được mệnh danh là Sứ Giả Thần Chết – Hủy Diệt Đấu Sĩ xếp thứ 2.
Nhìn đối thủ đang đứng đối diện với mình mà Thiều Quốc Việt thoáng rùng mình vì ánh mắt sắc lạnh của gã, hắn cảm thấy được nguy hiểm từ gã, nắm chặc nắm đấm........Thiều Quốc Việt rũ bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ mà tập trung vào trận đấu bởi vì hắn biết chỉ cần hắn lơ là trong một giây thì hắn sẽ chết.
“Hai đấu sĩ đã sẵn sàng..........tôi tuyên bố trận đấu bắt đầu.........” Lão trọng tài bị cái không khí trầm trọng và sát khí từ bên trong lồng đấu làm lạnh cả gáy nên nhanh chóng tuyên bố rồi chuồn gấp ra xa, lão biết cái lồng kia vì trận đấu đặc biệt nên được gia cố thêm rất nhiều nhưng cũng không an toàn lắm vì sức mạnh của hai kẻ này đều cực kì đáng sợ......không chỉ riêng lão mà rất nhiều người cũng vậy, đều giữ khoảng cách với lồng đấu, có nhiều kẻ sợ chết đến nỗi trốn thật xa rồi nhòm bằng ống nhòm cho chắc..........đúng là càng giàu càng sợ chết.
“Xoẹt.........” Sứ Giả Thần Chết ra tay trước, vũ khí của hắn là một lưỡi liềm dài tầm nửa mét, ở đuôi gắng với dây xích dài được cuốn quanh cánh tay phải của hắn, nãy giờ đã tích lực, hắn ném mạnh lưỡi liềm về phía Thiều Quốc Việt với tốc độ xé gió.
“Xùy...........xùy..........hấp......” Lưỡi liềm tới rất nhanh, Thiều Quốc Việt tự tin với khí công của mình nhưng hắn không ngu mà cứ đem thân ra đỡ, lách người nhẹ qua một bên, Thiều Quốc Việt đạp mạnh vào khung lồng lấy đà bay tới chỗ đối thủ.
Đang lao tới, Thiều Quốc Việt nhíu mày khi thấy khóe miệng tên Sứ Giả (gõ 4 từ hoài không hay nên lượt bớt) cong lên như khinh thường, bỗng nhiên Thiều Quốc Việt biến sắc mặt, trúng kế rồi.
“Khặt..............xùy..........xùy...............” Lưỡi liềm đang lao tới thì bị tên Sứ Giả giật mạnh về hướng Thiều Quốc Việt đang lao tới, bản thân tên Sứ Giả cũng rút thêm một cái dao nhỏ từ bên hông ném mạnh về phía Thiều Quốc Việt tạo thành thế gọng kìm.
“Mịa..............nguy rồi..........” Muốn né cũng né không kịp, Thiều Quốc Việt vận khí ngạnh kháng hai thứ vũ khí trước và sau.
“Xịch.................xịch............hấp.......” Lưỡi liềm cắt qua vai Thiều Quốc Việt rồi bị Sứ Giả kéo về, còn con dao thì đâm vào trong ngực hắn tầm nửa phân rồi dừng lại.
“Hừ.......” Cảm nhận hơi nhức từ nơi vai và ngực, Thiều Quốc Việt không còn cách nào mà lui về sau vì đã mất thế công, nhìn chằm chằm vào Sứ Giả, hắn kinh hãi vì tuy đã vận khí công nhưng cũng không thể nào chống lại vũ khí của đối phương một cách hoàn toàn, nếu không đột phá từ trận đấu trước thì hắn tin rằng mình đã mất đi một cánh tay và lưỡi dao kia đã đâm thằng vào sâu bên trong nội tạng.
“Máu mày ngon lắm.........” Sứ Giả mìm cười nhìn Thiều Quốc Việt rồi thè chiếc lưỡi đỏ tươi trong miệng ra liếm một ít máu của Thiều Quốc Việt đọng lại trên lưỡi liềm, thằng nhóc này làm hắn cảm thấy thú vị, lưỡi liềm và con dao không thể hạ gục Thiều Quốc Việt cũng làm hắn không bất ngờ, các video quay lại các trận đấu trước của Thiều Quốc Việt đã được hắn xem kĩ, thằng này có lẽ luyện một môn võ nào đó làm tăng sức mạnh của cơ thể đến mức đáng sợ.
“Thằng chó..............tao sẽ uống sạch máu mày........” Thiều Quốc Việt phẫn nộ, bị đối thủ khinh thường làm hắn nổi điên.
“Xoạt.........xoạt.............xoạt...........Chết con mịa mày đi.........” Vận toàn bộ khí lực trong cơ thể, Thiều Quốc Việt nhào tới ba bước dài lấy đà rồi nhảy lên tung một cú đá cực mạnh hướng tới mặt Sứ Giả.
“Hắc........nhãi ranh........” Cười lạnh một tiếng, Sứ Giả lách người qua một phía rồi xoay mạnh lưỡi liềm trong tay ném mạnh về phía chân Long trên không.
“Rầm...........rắc.........rắc........” Khoảng cách là quá xa và với một kẻ dày dạn kinh nghiệm nên việc lường trước được điểm ra đòn của đối thủ với Sứ Giả là quá dễ dàng, cú đá của Thiều Quốc Việt với sức công phá thật mạnh chỉ có thể làm thành lồng bị phá một mảng lớn làm khán giả lùi xa hơn nữa.
“Kịch........roẹt...........roẹt...........” Thiều Quốc Việt chưa kịp rút chân ra lưỡi liềm đã tới, nó xoay vòng quanh cắt ống quần của hắn thành từng mảnh nhỏ, tuy không đâm sâu vào nhưng lớp da bên ngoài cũng không tránh khỏi bị cắt vào đến rướm máu.
“Hắc............mày làm tao thật thất vọng.........” Không chần chừ nửa nhịp, Sứ Giả kéo mạnh dây xích trong tay làm Thiều Quốc Việt bất ngờ, lần đầu tiên hắn rơi vào hoàn cảnh này trong chiến đấu, một lực kéo cực mạnh từ bên dưới truyền tới làm hắn bị lôi đi như một món đồ chơi.
“Xoạt..................vù..........vù............rầm.............rầm............” Vận lực lên cánh tay, Sứ Giả kéo mạnh Thiều Quốc Việt quay vòng vòng rồi hướng về phía thành lồng mà nện.
“Rầm..........rầm...............rầm...........phụt..........” Hơn chục cú đập liên tiếp, Thiều Quốc Việt không chịu nổi phun ra một ngụm máu...........khí công cũng không phải vô hạn, hắn cảm thấy khí lực của mình đang trôi đi nhanh chóng, cơ thể hắn ê ẩm khắp nơi.
“.......Vù................vù...............Chết đi nhãi con...................” Do cú đá của Thiều Quốc Việt lúc nãy nên thành lồng bị bẻ gãy khiến mấy thanh sắt thép lởm chởm, quay Thiều Quốc Việt vù vù trên không lấy đà lần cuối, Sứ Giả quăng mạnh hắn hết cỡ vào chỗ đó, hắn nhận ra cơ thể Thiều Quốc Việt không chịu nổi nữa rồi.
“Gàoooooooooooooo......................” Đau đớn.......tủi nhục........ Thiều Quốc Việt gào lên phát tiết cơn giận của bản thân, một lần nữa hắn lại chịu thua thiệt trước những kẻ công kích từ xa, hắn không thể áp sát mà chỉ có thể chịu đòn, gồng hết sức vào cánh tay, Thiều Quốc Việt cong người nắm chặt vào dây xích dưới chân giật mạnh theo bản năng.
“Rặc...................xùy...............rầm.............rầm............” Bị Thiều Quốc Việt kéo ngược lại bất ngờ nên Sứ Giả cũng mất đà, cả hai bay thằng đến thành lồng như đạn pháo.
“Phụt...........” Va chạm quá mạnh, Sứ Giá lảo đảo đứng dậy phun ra một búng máu trong miệng, hắn nhìn chằm chằm vào Thiều Quốc Việt đang nằm ở phía xa mà giận dữ, đã quá lâu rồi hắn chưa bị thương, lưỡi liềm cũng đã tuột khỏi chân Thiều Quốc Việt.
“Oắt con....................tao sẽ cắt đầu mày ra.............” Kéo mạnh lưỡi liềm về tay, Sứ Giả lấy đà lao người về phía Thiều Quốc Việt rồi vung mạnh lưỡi liềm về phía cổ hắn lúc này vẫn nằm im bất động dưới đất.
“Xùy.................Hừ............” Thiều Quốc Việt động, nãy giờ hắn không động để có thể bảo trì sức lực không còn lại bao nhiêu trong cơ thể, biết Sứ Giả sẽ ra tay, hắn chọn thời cơ đưa tay lên đỡ lưỡi liềm đang lao tới, Thiều Quốc Việt quyết định toàn bộ mạng sống của mình vào đòn này, đỡ không được hắn sẽ chết.
“Phập.........rắc...........” Lưỡi liềm đen bóng cắt thẳng qua da thịt bàn tay Thiều Quốc Việt thẳng tới xương bàn tay, toàn bộ khí trong người Thiều Quốc Việt vận chuyển lên bàn tay phải, hắn rốt cuộc cũng chặn được lưỡi liềm kia với ít vết nứt ở xương.
“Mẹ mày................lại đây................” Nhịn đau............điên cuồng.............. Thiều Quốc Việt nắm chặt lưỡi liềm đang găm chặt vào bàn tay kéo mạnh hết cỡ.
“Cái gì...............” Sứ Giả bất ngờ.........vốn dĩ tưởng lưỡi liềm sẽ cắt đứt luôn bàn tay của thằng nhãi kia đi nhưng mà hắn không ngờ tới nó lại bị chặn lại, không kịp phản ứng nên hắn bị Thiều Quốc Việt giật mạnh bay về phía mình.
“Gàoôooooo.............” Như một con thú dại, Thiều Quốc Việt gồng hết sức bình sinh lên cánh tay còn lại, tung một cú đấm mạnh nhất vào người Sứ Giả.
“Rầm............rốp.............rắc................Aaaaaaaaaaaaaa...............Ầm” Cú đấm quá mạnh khiến Sứ Giả bị lực phản chấn bay ngược ra sau để lại cánh tay phải vì gắn liền với dây xích, gào thét trong đau đớn vì bị mất một cánh tay vị giật đứt, hắn bay thẳng đến thành lồng phương xa.
Vài phút sau.......
“Phụt.........phụt.............phụt...........phù..........phù............” Gắng gượng bám tay vào thành lồng, Sứ Giả cố gắng đứng dậy, phun ra mấy búng máu lớn cùng với mảnh vụn nội tạng, Sứ Giả biết mình không sống được, cũng bởi vì Thiều Quốc Việt đã xuống sức nếu không hắn chắc chắn hắn đã ngủm ngay khi ăn cú đấm của Thiều Quốc Việt rồi.
“Mịa............vẫn không chết...........” Thiều Quốc Việt gục xuống thở hổn hển gắng lấy lại chút khí lực, nhìn đối thủ ở đằng xa còn gượng dậy được mà hắn không cam lòng, nếu sức hắn khi nãy mạnh hơn một chút thì giờ trận đấu đã kết thúc rồi.
“Khá............khá lắm..............bứt tao đến mức này..............phụt........” Không kìm được, Sứ Giả lại thổ huyết vì nội thương, hắn cảm nhận sự sống của mình đang nhanh chóng kết thúc, nhìn Thiều Quốc Việt với ánh mắt căm thù vô tận, hắn móc trong túi áo ra một quả cầu màu đen.
“Xoạt..........xoạt...............hắc hắc.............cùng tao qua bên kia..........chúng ta lại đấu với nhau..........” Nhịn cơn đau trong người, Sứ Giá điên cuồng rút chốt nhỏ trong quả cầu rồi lao nhanh tới người Thiều Quốc Việt.
….....
“Lùi.............đó là boom...............” Bỗng nhiên phía khán giả có người gào lên khiến mọi người bừng tỉnh khi đang bị trận đấu hấp dẫn, ngay lập tức cảnh tượng dẫm đạp nhau trốn về phía sau cực kì hỗn loạn.
.........
Trong lòng đấu, Thiều Quốc Việt nhìn quả cầu màu đen trong tay Sứ Giả mà nuốt nước miếng cái ực, thằng này cũng quá điên cuồng rồi, hắn muốn trốn cũng hết cách.............bỗng nhiên mắt hắn sáng lên...........vẫn còn một cách..........
“Xoạt.......xoạt.............chết........chết................chết đi............” Chỉ còn 2 bước nữa tới chỗ Thiều Quốc Việt, Sứ Giả cố gắng lết chân mình, cơn đau dữ dội bên trong cơ thể và từ bên bả vai làm hắn sắp chịu không nổi nữa rồi, hắn loạng choáng sắp ngã.
“Mày chết một mình đi............ĐCMMMMM thằng điên” Thiều Quốc Việt vùng lên, hết sức thì sao...........mệt mỏi thì sao.........trước cái chết thì hắn bỏ qua mọi cảm giác, mọi đau đớn..............vận dụng toàn bộ sức mạnh còn lại trong cơ thể ........ Thiều Quốc Việt nhào tới giật mạnh quả boom trong tay Sứ Giả lúc này đã là đèn cạn dầu rồi tống một cú cực mạnh nó vào mồm gã.
“Rầm................rắc...........rắc...........ầm.......” Quả boom như đạn pháo phá tung khoang miệng Sứ Giả vào thằng bên trong rồi Thiều Quốc Việt dập thẳng xuống kéo luôn đầu Sứ Giả xuống sàn đấu làm đầu gã nổ tung như pháo bông hai màu trắng và đỏ, chưa dừng lại dư lực tiếp tục nhấn sâu quả boom xuống dưới sàn, ngay sau đó Thiều Quốc Việt cũng lăn người ra sau rồi bất tỉnh.
“BÙMMMMMMMMMMM.........răng..............rắc” Boom nổ, từ cái lỗ bốc khói nghi ngút, xung quanh là những vết rạn của bê tông, nếu ai nhìn vào bên trong cái lỗ lúc này thì chắc sẽ hết hồn vì găm chặt trong xi măng là những mảnh kim loại nhỏ cực kì sắc bén, nếu nó mà nổ trong không khí thì sức sát thương là cực kì khủng khiếp, đòn này của Sứ Giả quả là độc.
Cuối cùng Kẻ khiêu chiến đã thắng!