Cuồng Lang
Chương 6 :
Ngày đăng: 17:20 27/06/20
“Mẹ, hôm qua mẹ bị đau hả, con thấy mẹ ngủ sớm” Sáng dậy Quỳnh Anh đã hỏi mẹ rồi, cô bé rất lo cho mẹ.
“Không sao đâu con, dạo này con học tốt chứ” Dục Thanh giật mình vì câu hỏi của cô con gái, Việt vẫn ngủ say như chết trong phòng cô, sáng nay ngủ dậy cô thấy tiểu phúc của mình vẫn còn ứa ra tinh hoa của cậu, có lẽ bên trong đã không còn chỗ chứa nữa.
“Có mẹ, con gái của mẹ nhất định sẽ học thật giỏi” Quỳnh Anh quyết tâm học thật giỏi để nuôi mẹ, nhìn quyêt tâm của cô bé, Dục Thanh mỉm cười hạnh phúc.
….
Tiễn con gái đi, Dục Thanh cũng vào phòng thay đồ chuẩn bị đến cơ quan, cô làm Công An nhưng mà ngồi văn phòng quản lí hồ sơ thôi, tuy vậy nhưng mà nghĩ đến đêm điên cuồng hôm qua, đầu óc cô rối bời không biết phải làm sao nữa, Việt vẫn còn đang nằm sờ sờ trên giường kia làm cô càng thêm loạn đầu óc.
….
“Hey........hey.......dậy đi........” Dục Thanh lay Việt dậy, cô phải đi làm, cô không biết phải xưng hô với cậu thế nào nữa.
“Oa...........mấy giờ rồi.........sao em dậy sớm vậy” Việt còn ngái ngủ hỏi.
“7h giờ rồi còn sớm gì nữa...........dậy đi............” Dục Thanh xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt Việt nói.
“Gọi tiếng anh yêu đi mà........đêm qua em đã ngất hai lần vì quá sướng đó nha.....” Việt chồm tới ôm lấy Dục Thanh, cô mặt bồ đồ xanh công an làm cậu thích thú, nhìn những đường cong cơ thể qua bộ áo quần, cậu muốn đè cô xuống ngay lập tức.
“A........làm gì vậy...........anh..........anh yêu......được chưa? ”
Dục Thanh cực độ xấu hổ rồi, cậu lại còn nhắc đến đêm hôm qua làm cô không dám nghĩ tới, biết cậu sẽ không buông tha nên cô đành chiều vậy, tới cơ quan cô sẽ suy nghĩ lại tìm cách giải quyết chuyện này, à mà còn phải ghé tiệm thuốc mua thuốc tránh thai nữa, xấu hổ chết mất.
Thấy Dục Thanh đang đứng sững suy nghĩ chuyện gì đó, Việt cười xấu xa vòng tay qua sờ cặp mông căng của cô .
“A.......đừng........xin anh đấy...” Dục Thanh bị tập kích bất ngờ thì giật mình thốt lên, cậu lại muốn nữa chắc cô chết mất, bên dưới cô còn đau do hôm qua quan hệ quá sức với cậu. Cô không hiểu sao mình không thể giận dữ được với cậu nữa, cứ nghĩ đến hôm qua sướng quá đến nỗi ngất xỉu hai lần là cô đã không thể lớn giọng với cậu luôn nói chi đến giận.
“Nhưng mà anh muốn..............cho anh đi......” Việt ôm lấy mông của Dục Thanh khiến cô kinh hãi, cậu sẽ làm quần cô nhăn nhó mất.
“Đừng......để em Blow Job cho nhé.......được không anh yêu ?? ” Dục Thanh không tìm ra cách, cô sắp trễ giờ làm rồi, bằng miệng vậy, cô cũng còn gì để mà giữ kẽ gì với cậu đâu.
Nhìn đôi môi hồng chúm chím quyến rũ của cô, Việt cũng hưng phấn, ép quá thì lại không hay, cậu xuống giường đứng thẳng để thằng nhỏ to dài của mình vươn cao ngạo nghễ.
Dục Thanh liếc nhìn cậu một cái rồi cúi xuống, cô không biết tại sao mình làm vậy nữa, cô hé miệng ra ngậm đầu rùa của Việt rồi mút, thật ra cô cũng có biết BJ bao giờ đâu, trước kia cùng chồng thì chỉ nằm ngửa để hắn đẩy vài cái là xong, nào có làm mấy chuyện này bao giờ.
Nhìn Dục Thanh vụng về ngậm thằng nhỏ của mình trong miệng, Việt rút ra làm cô bất ngờ, cậu cúi xuống ôm chặt lấy cô rồi hôn cô say đắm, cô không biết BJ là gì mà chỉ vì xin cậu nên mới ngậm nó trong miệng, mới 14 thôi nhưng Việt rất thông minh, cậu hiểu việc ngậm một thứ lạ lạ trong miệng với cô là khó khăn cỡ nào, đó là bao nhiêu sự khuất nhục tủi hờn, cậu không muốn cô làm vậy, cậu muốn cô phải tự nguyện ngậm lấy nó cơ, đối với Dục Thanh, Việt ngoại trừ việc hắn yêu cô, hắn còn có thể xem cô gần như là mẹ mình vậy, cậu không muốn ép buộc gì cô cả.
Bị Việt hôn say đắm, Dục Thanh mặc kệ để chiếc lưỡi của cậu chơi đùa trong miệng mình, cô khá bất ngờ là cậu lại làm thế, nếu Việt cứ để cô bú như vậy thì có lẽ cậu chỉ vì nhục dục mà làm những trò đó với cô, nhưng mà hành động của cậu lại khiến cô phân vân, cậu có tình cảm thật sự với mình sao.
Dục Thanh cứ thế đi làm khi tâm trí tràn ngập những câu hỏi không có câu trả lời.
........
“Cộp” Việt lặng lẽ mở cửa nhà mình bước vào, hôm qua cậu lần đầu tiên trốn việc nên chắc sẽ ăn chửi đây, cậu rón rén nhón chân bước nhanh về phòng mình.
“Đứng lại” Tiếng quát của Phương ca làm tim của Việt muốn rớt ra ngoài, khẽ lấy tay xoa an ủi trái tim tội nghiệp của mình, Việt quay lại nhìn thấy Phương đang trừng mắt nhìn cậu.
“Giỏi nhỉ..........đi cả đêm...........nói........đi đâu?” Đế Nhất Phương ép sát túm lấy cổ áo Việt giật mạnh.
“Em........em ở nhà bên cạnh......anh.......anh cũng biết mà” Thiều Quốc Việt run rẩy trả lời, cậu sợ tên điên này lắm.
“Nhà bên cạnh.......cô công an đó hả?........ở bên đó làm gì?” Đế Nhất Phương lấy ngón tay ngoáy tai vì sợ mình nghe sót câu nào.
“Em............xâu hổ lắm” Thiều Quốc Việt đỏ mặt xấu hổ không dám nói, chuyện này sao có thể kể được.
“Hừ...........không nói thì có tin anh đá đít mày về căn biệt thự kia không?” Đế Nhất Phương trợn mắt hăm dọa cậu bé.
“A..........được rồi................em ngủ với cô ấy” Thiều Quốc Việt nói lí nhí nhưng mà Đế Nhất Phương nghe rõ ràng từng chữ, gã trợn mắt há to miệng đến nỗi có thể đút nguyên cái bánh bao vào vì bất ngờ.
Nhìn Phương ca bị hóa đá, Thiều Quốc Việt khẽ thò tay vào miệng gã đo, không ngờ là vào được thật, cũng không phải bất ngờ vậy chứ, người ta yêu nhau mà.
“Ực......ực.......ực.......nói lại một lần nữa xem” Nuốt vài ngụm nước miếng lấy lại bình tĩnh, Đế Nhất Phương cố gắng nghe rõ lại.
“EM NÓI EM NGỦ VỚI CÔ ẤY......” Thiều Quốc Việt hét to vào tai Đế Nhất Phương làm gã muốn thủng màn nhỉ.
“Ngủ......ngủ với cô công an đó hả?” Đế Nhất Phương hỏi gấp.
“Phải...............tất nhiên là cũng đã làm chuyện đó rồi........cô ây ngất xỉu hai lần vì sướng nhé” Thiều Quốc Việt tự hào khoe, dù gì cậu mới 14 tuổi, thích khoe khoang là chuyện bình thường.
“Chuyện đó...........ngất xỉu hai lần.......ực......ực.......” Đế Nhất Phương lẩm bẩm một hồi rồi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thiều Quốc Việt.
“Sự phụ......xin hãy nhận của đồ nhi một lạy” Đế Nhất Phương lạy Thiều Quốc Việt một lạy làm cậu nghi hoặc nhìn gã, nay lại nổi điên gì nữa đây.
“A.............được rồi........hảo đồ nhi” Thiều Quốc Việt bắt chước phim để tay lên đầu Đế Nhất Phương nói, gã muốn diễn thì cậu phải phối hợp cho tốt, hắc hắc.
“Cốp.....ui da” Đế Nhất Phương kéo tay Thiều Quốc Việt rồi cốc một cú mạnh vào đầu cậu.
“Giỏi nhỉ............đi chơi gái trốn cả việc..............hay là chuyển qua đó sống đi” Đế Nhất Phương quay ngoắc 180 độ làm Thiều Quốc Việt kinh hãi, trở mặt nhanh vậy.
“A............chỉ một ngày thôi..............em hứa đấy” Nói đến chuyện công việc thì Thiều Quốc Việt nghiêm chỉnh lại ngay, đó là kiếm tiền đấy.
“Hừ..........cô ta chỉ về nhà buổi tối thì mày làm sao được, xem ra mày phải đổi công việc rồi” Đế Nhất Phương liếc Thiều Quốc Việt một cái rồi đi tới đi lui nghĩ ngợi gì đó.
…..
“Nhóc.....lại đây” Đế Nhất Phương kêu Thiều Quốc Việt qua ngồi trên chiếc ghế đối diện với gã làm Thiều Quốc Việt nghi hoặc, cậu cảm thấy có chuyện gì đó sắp đến.
“Nói cho anh nghe...........nhóc muốn trả thù thế nào...........chỉ là cứu mẹ ra khỏi căn biệt thự đó?” Đế Nhất Phương rít điếu thuốc rồi hỏi Thiều Quốc Việt rồi đợi cậu suy nghĩ trả lời.
Câu hỏi nghiêm túc của Đế Nhất Phương làm Thiều Quốc Việt suy ngẫm thật lâu, căn biệt thự kia, những con người đã hành hạ cậu, đối xử tệ bạc với cậu và mẹ, món đồ chơi của cha nữa,..........tất cả lại ùa về trong tâm trí cậu làm cậu sôi máu giận dữ.
“Không...........nếu thực lực không đủ thì em sẽ cứu mẹ ra rồi trốn đi nơi nào đó sống bình thường, còn nếu có đủ sức mạnh, em sẽ khiến những con người kia phải trả giá cho những hành động mà họ đã gây ra” Thiều Quốc Việt nắm chặt nắm tay nói với Đế Nhất Phương với ánh mắt quả quyết.
“Được.......nếu vì trả thù mà phải giết người thì sao” Đế Nhất Phương nhìn thẳng vào mắt Thiều Quốc Việt nói làm cậu run lên, ánh mắt sắc lạnh của gã làm cậu lạnh gáy, chưa bao giờ cậu được chứng kiến ánh mắt nguy hiểm đến như vậy từ lão Phương cả.
'Giết người ư' , ba chữ thôi mà khiến Thiều Quốc Việt sững sốt không ít, cậu chỉ xem trên phim người ta bắn nhau, đâm nhau chứ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cầm dao chém một người nào đó, dù không sợ máu nhưng mà cậu biết mình không đủ can đảm để có thể đâm một con dao vào người nào đó.
“Em...........em không biết nữa...........em chưa nghĩ mình có thể giết người” Thiều Quốc Việt run rẩy trả lời.
“Nghe này nhóc................giết người có nhiều loại...............có những kẻ giết người vì đam mê.....đó là những kẻ bệnh hoạn .............còn có những người vì Tổ quốc, Đất nước mà giết người....... đó là anh hùng ............còn một loại người nữa............đó là giết người vì tiền..........anh đã từng là một người như thế ......... một sát thủ máu lạnh” Đế Nhất Phương nói xong lại rít một hơi dài.
Không ngờ cứu mình lại là một sát thủ như trong những bộ phim, Thiều Quốc Việt tò mò quan sát Đế Nhất Phương từ đầu đến chân, cậu thấy gã khác hẳn những nhân vật trong phim nha.
“Nhìn con khỉ............đang nghĩ tới bộ phim nào hả” Đế Nhất Phương đi guốc trong bụng Thiều Quốc Việt nên sao không hiểu những gì cậu đang nghĩ, Thiều Quốc Việt xấu hổ gãi đầu vì bị phát hiện.
“Những bộ phim đó chỉ hư cấu và hình tượng hóa nhân vật đó thôi.........đừng xem phim mà nghĩ đời cũng như thế..............sát thủ lúc nào cũng phải biến thành những nhân vật bình thường nhất như người xe ôm, công nhân dọn rác chứ không phải mặc vest đen đi tới đi lui đâu nhóc”
“Anh.........anh đã từng cầm dao đâm người ta thật sao” Thiều Quốc Việt trợn mắt hỏi.
“Phải...........đâm thì phải là động mạch cổ, tim........làm sao cho đối tượng chết chắc mà không thể cứu” Đế Nhất Phương nhớ về những phi vụ của mình máu nóng lại nổi lên, càm giác giết người thật là đặc biệt.
“Ực........anh giết cả người tốt sao” Thiều Quốc Việt nuốt nước miếng cái ựt rồi hỏi nhỏ Đế Nhất Phương.
“Tốt và xấu thì nếu nhận tiền thì sát thủ phải hoàn thành công việc hết, nếu không thích thì có thể từ chối nhận nhưng mà đã nhận mà không hoàn thành thì sẽ bị những người khác xử lí, sát thủ cũng có quy tắc của nó”
“Em không ngờ........ực........không ngờ ở mình cũng có những người như thế.......bất ngờ quá”
“Hắc.......thế nhóc có muốn thành sát thủ không?” Đế Nhất Phương hỏi bất ngờ.
“Em........em làm sát thủ sao.............em không biết.........có thể phải tập rất nhiều.......ực” Thiều Quốc Việt không dám nhìn vào mắt Đế Nhất Phương trả lời, nghĩ tới cảnh cầm dao đâm vào người ta là cậu sợ xanh mặt rồi.
“Cốc” Đế Nhất Phương cốc đầu Thiều Quốc Việt một cái mạnh.
“Ui da........sao anh cốc đầu em” Thiều Quốc Việt ôm đầu ủy khuất nhìn gã.
“Ngu lắm...............tất nhiên phải trả lời là không rồi..........còn suy nghĩ cái cức chó gì nữa” Đế Nhất Phương dạy dỗ thằng em ngu ngốc của mình.
“Thế.........thế anh sao lại hỏi em” Thiều Quốc Việt xoa đầu chưa hiểu lắm.
“Cốc...........ngu này................muốn trả thù không phải cứ phải làm sát thủ là được............chỉ cần có tiền thì sẽ có hết...........như vậy cũng không nghĩ ra”
“Huhu.........đau chết mất...................nói ngay từ đầu có phải không......cứ vòng vo mãi.....” Thiều Quốc Việt lầm bầm.
“Nói gì thề?” Đế Nhất Phương trừng mắt
“A....dạ không có..........em nói là anh dạy chí phải.......” Thiều Quốc Việt xoa đầu cười nịnh.
“Hừ.......muốn trả thù thì phải núp kĩ trong bóng tối ra tay chứ không đừng quang minh chính đại...........chỉ cần họ thuê người thì dù nhóc có bao nhiêu tiền cũng phải xuống dưới kia mà không hiểu tại sao đâu ......... đây không phải là trò chơi.....hiểu không?”
“Núp trong bóng tối.............ý anh là ẩn mình?” Thiều Quốc Việt nghiêm túc.
“Đúng vậy...........việc của nhóc bây giờ là kiếm cho mình những đàn em trung thành.............đến lúc cần thì bọn chúng sẽ là những sát thủ tốt nhất sẵn sàng bán mạng cho nhóc......” Đế Nhất Phương nói.
“Đàn em........trung thành........nhưng mà em sẽ kiếm ở đâu?” - Thiều Quốc Việt nghi hoặc hỏi…
“Hắc hắc...........cái đó là ở nhóc..........đừng lo tiền bạc.............anh sẽ trả hết...........đợi đến lúc nhóc trả thù thì cũng là lúc anh lấy lại món đồ của mình từ nhà họ Trần.....haha” Đế Nhất Phương cười nói làm Thiều Quốc Việt ngạc nhiên, không ngờ anh ấy cũng có món nợ phải trả với gia đình đó.
Nhìn cậu nhóc nghi hoặc nhìn mình, Đế Nhất Phương châm một điếu thuốc khác vừa hút vừa kể cho cậu nghe cậu chuyện của mình, thật trùng hợp nó cũng liên quan đến cái gia tộc kia.
10 năm trước, Đế Nhất Phương yêu một cô gái, khi ấy gã là chỉ một chàng trai 16 tuổi từ quê lên thành phố kiếm sống, được một quán cơm tấm nhận vô làm phụ việc, chàng trai ấy làm quần quật từ sáng sớm đến chiều tối gửi tiền về nuôi mẹ và đứa em ở quê. Vào một ngày mưa to như trút nước, Đế Nhất Phương gặp cô, khi ấy là một nhân viên của một quán karaoke chạy vội vào trú mưa.
Rồi tình yêu sét đánh của cậu thanh niên và cô gái tiếp viên hơn cậu 2 tuổi xảy ra, những hộp cơm lén lút của cậu hay những nụ hôn nhẹ nhàng của cô đã khiến tình yêu ấy đẹp hơn bao giờ hết, có lúc cô kể cho cậu nghe về công việc mình, cô phải chịu đựng những bàn tay sờ mó khắp cơ thể mình hay những lời dâm dục sỉ nhục...........cô đều phải chịu đựng vì như Đế Nhất Phương, cô có đàn em thiếu ăn thiếu mặc và những món nợ cứ lãi mẹ đẻ lãi con của cha mẹ...........Những lúc đó hai người chỉ biêt ôm nhau khóc coi như giải tỏa những uất ức mà mình phải hứng chịu.
Đế Nhất Phương yêu cô lắm, cuối cùng vì quán karaoke thiếu người nên cậu xin được một chân chạy việc bên trong, ngày nhận việc, cả hai đều vui mừng vì từ nay được gần nhau thường xuyên hơn, chưa bao giờ Đế Nhất Phương cảm thấy khinh bỉ cô vì cô để cho những gã đàn ông kia sàm sỡ, cậu chỉ có càng thêm yêu thương và cố gắng hết sức mình kiếm thật nhiều tiền để đưa cô ra khỏi nơi này.
Nhưng mà hạnh phúc nhỏ nhoi của chàng trai và cô gái ấy không được bao lâu thì một chuyện xảy ra làm cho Đế Nhất Phương không thể nào chịu nổi, gã vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, cái ngày mà quán karaoke tiếp đón một vài vị khách đặc biệt trong đó có sếp bự Trần Thanh Hồ, con trai thứ hai của Trần Thanh Quang - người đứng đầu gia tộc họ Trần giàu có và quyền uy. Người yêu của Đế Nhất Phương được xếp phục vụ lão Hồ, nhìn qua khe cửa, Đế Nhất Phương có thể nhìn thấy những cô gái tiếp viên bị bắt phải lột sạch đồ ngồi run rẩy trên đùi những gã giàu có kia, cậu biết nếu mình xông vô thì cậu và cô nhẹ thì mất đi công việc, nặng thì bị đánh gãy chân cho nên ngoài nắm chặc nắm tay và cắn chặc răng trợn mắt nhìn người yêu mình vị bị sỉ nhục thì cậu chẳng còn cách nào khác.
Đến khi lão Hồ uống vào vài chai bia thì thú tính trong người gã bộc phát, gã kéo khóa quần lôi con cờ ặc đen của mình ra ngoài, đè đầu cô gái tiếp viên là người yêu của Đế Nhất Phương xuống. Bị sỉ nhục đến cùng cực, cô gái đó không chịu mà vùng vẫy, cô cố gắng chạy ra ngoài nhưng mà Trần Thanh Hồ nổi giận, gã nắm chặc đầu cô đập vào tường vài cái mạnh đến khi cô ngất xỉu. Đế Nhất Phương nổi điên mở cửa định xông vào thì mới mở cửa ra cậu đã bị hai tên vệ sĩ ghì chặc xuống sàn, nhìn người yêu đang nằm sõng soài trên vũng máu cậu gào thét như một con thú nhưng không ai tới giúp hai người cả.
Và cảnh tượng kinh khủng nhất trong cuộc đời Đế Nhất Phương, hành hạ và dằn vặt gã cho đến ngày nay xảy ra, Trần Thanh Hồ cười gằn địt người yêu của Đế Nhất Phương đang hôn mê trước mặt gã với đủ tư thế biến thái mà gã nghĩ ra, ví cú sốc đó mà Đế Nhất Phương cũng đã nổi điên đến 2 năm sau cậu mới tỉnh táo lại ở bệnh viện tâm thần.
Trở về quán karaoke kia tìm lại người yêu, Đế Nhất Phương sững sờ nhìn một trụ sở văn phòng mới toanh đã thay thế chỗ của quán, hỏi thăm những người quen trước kia thì cô gái ấy dường như đã bốc hơi khỏi thế gian này, tìm về quê kiếm gia đình cô thì người ta nói là cả nhà cô đã chuyển đi nơi nào nó mà họ không biết, trong cơn tuyệt vọng và hận thù cùng với món nợ của gia đình trong hai năm gã nằm bệnh viện tâm thần, Đế Nhất Phương lao vào con đường chém giết để kiếm tiền và giải tỏa tức giận trong người, đến khi không còn ai thân thích thì gã mới từ bỏ việc giêt người mà làm chân điều gái sống qua ngày, gặp Thiều Quốc Việt tình cờ và nghe về hoàn cảnh của cậu, ngọn lửa báo thù cả gốc lẫn lãi lại nhen nhóm trong người gã, gã muốn huấn luyện Thiều Quốc Việt để trả thù cái gia tộc kia một cách đau đớn nhất.
.....
Ngồi nghe chuyện của Đế Nhất Phương mà nước mắt Thiều Quốc Việt trào ra, không ngờ gã cũng phải chịu đựng cảnh tượng đau khổ như vậy, cậu lại có thêm một lý do để khiến cái gia tộc kia phải trả giá cho những gì mình đã làm.
“Không sao đâu con, dạo này con học tốt chứ” Dục Thanh giật mình vì câu hỏi của cô con gái, Việt vẫn ngủ say như chết trong phòng cô, sáng nay ngủ dậy cô thấy tiểu phúc của mình vẫn còn ứa ra tinh hoa của cậu, có lẽ bên trong đã không còn chỗ chứa nữa.
“Có mẹ, con gái của mẹ nhất định sẽ học thật giỏi” Quỳnh Anh quyết tâm học thật giỏi để nuôi mẹ, nhìn quyêt tâm của cô bé, Dục Thanh mỉm cười hạnh phúc.
….
Tiễn con gái đi, Dục Thanh cũng vào phòng thay đồ chuẩn bị đến cơ quan, cô làm Công An nhưng mà ngồi văn phòng quản lí hồ sơ thôi, tuy vậy nhưng mà nghĩ đến đêm điên cuồng hôm qua, đầu óc cô rối bời không biết phải làm sao nữa, Việt vẫn còn đang nằm sờ sờ trên giường kia làm cô càng thêm loạn đầu óc.
….
“Hey........hey.......dậy đi........” Dục Thanh lay Việt dậy, cô phải đi làm, cô không biết phải xưng hô với cậu thế nào nữa.
“Oa...........mấy giờ rồi.........sao em dậy sớm vậy” Việt còn ngái ngủ hỏi.
“7h giờ rồi còn sớm gì nữa...........dậy đi............” Dục Thanh xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt Việt nói.
“Gọi tiếng anh yêu đi mà........đêm qua em đã ngất hai lần vì quá sướng đó nha.....” Việt chồm tới ôm lấy Dục Thanh, cô mặt bồ đồ xanh công an làm cậu thích thú, nhìn những đường cong cơ thể qua bộ áo quần, cậu muốn đè cô xuống ngay lập tức.
“A........làm gì vậy...........anh..........anh yêu......được chưa? ”
Dục Thanh cực độ xấu hổ rồi, cậu lại còn nhắc đến đêm hôm qua làm cô không dám nghĩ tới, biết cậu sẽ không buông tha nên cô đành chiều vậy, tới cơ quan cô sẽ suy nghĩ lại tìm cách giải quyết chuyện này, à mà còn phải ghé tiệm thuốc mua thuốc tránh thai nữa, xấu hổ chết mất.
Thấy Dục Thanh đang đứng sững suy nghĩ chuyện gì đó, Việt cười xấu xa vòng tay qua sờ cặp mông căng của cô .
“A.......đừng........xin anh đấy...” Dục Thanh bị tập kích bất ngờ thì giật mình thốt lên, cậu lại muốn nữa chắc cô chết mất, bên dưới cô còn đau do hôm qua quan hệ quá sức với cậu. Cô không hiểu sao mình không thể giận dữ được với cậu nữa, cứ nghĩ đến hôm qua sướng quá đến nỗi ngất xỉu hai lần là cô đã không thể lớn giọng với cậu luôn nói chi đến giận.
“Nhưng mà anh muốn..............cho anh đi......” Việt ôm lấy mông của Dục Thanh khiến cô kinh hãi, cậu sẽ làm quần cô nhăn nhó mất.
“Đừng......để em Blow Job cho nhé.......được không anh yêu ?? ” Dục Thanh không tìm ra cách, cô sắp trễ giờ làm rồi, bằng miệng vậy, cô cũng còn gì để mà giữ kẽ gì với cậu đâu.
Nhìn đôi môi hồng chúm chím quyến rũ của cô, Việt cũng hưng phấn, ép quá thì lại không hay, cậu xuống giường đứng thẳng để thằng nhỏ to dài của mình vươn cao ngạo nghễ.
Dục Thanh liếc nhìn cậu một cái rồi cúi xuống, cô không biết tại sao mình làm vậy nữa, cô hé miệng ra ngậm đầu rùa của Việt rồi mút, thật ra cô cũng có biết BJ bao giờ đâu, trước kia cùng chồng thì chỉ nằm ngửa để hắn đẩy vài cái là xong, nào có làm mấy chuyện này bao giờ.
Nhìn Dục Thanh vụng về ngậm thằng nhỏ của mình trong miệng, Việt rút ra làm cô bất ngờ, cậu cúi xuống ôm chặt lấy cô rồi hôn cô say đắm, cô không biết BJ là gì mà chỉ vì xin cậu nên mới ngậm nó trong miệng, mới 14 thôi nhưng Việt rất thông minh, cậu hiểu việc ngậm một thứ lạ lạ trong miệng với cô là khó khăn cỡ nào, đó là bao nhiêu sự khuất nhục tủi hờn, cậu không muốn cô làm vậy, cậu muốn cô phải tự nguyện ngậm lấy nó cơ, đối với Dục Thanh, Việt ngoại trừ việc hắn yêu cô, hắn còn có thể xem cô gần như là mẹ mình vậy, cậu không muốn ép buộc gì cô cả.
Bị Việt hôn say đắm, Dục Thanh mặc kệ để chiếc lưỡi của cậu chơi đùa trong miệng mình, cô khá bất ngờ là cậu lại làm thế, nếu Việt cứ để cô bú như vậy thì có lẽ cậu chỉ vì nhục dục mà làm những trò đó với cô, nhưng mà hành động của cậu lại khiến cô phân vân, cậu có tình cảm thật sự với mình sao.
Dục Thanh cứ thế đi làm khi tâm trí tràn ngập những câu hỏi không có câu trả lời.
........
“Cộp” Việt lặng lẽ mở cửa nhà mình bước vào, hôm qua cậu lần đầu tiên trốn việc nên chắc sẽ ăn chửi đây, cậu rón rén nhón chân bước nhanh về phòng mình.
“Đứng lại” Tiếng quát của Phương ca làm tim của Việt muốn rớt ra ngoài, khẽ lấy tay xoa an ủi trái tim tội nghiệp của mình, Việt quay lại nhìn thấy Phương đang trừng mắt nhìn cậu.
“Giỏi nhỉ..........đi cả đêm...........nói........đi đâu?” Đế Nhất Phương ép sát túm lấy cổ áo Việt giật mạnh.
“Em........em ở nhà bên cạnh......anh.......anh cũng biết mà” Thiều Quốc Việt run rẩy trả lời, cậu sợ tên điên này lắm.
“Nhà bên cạnh.......cô công an đó hả?........ở bên đó làm gì?” Đế Nhất Phương lấy ngón tay ngoáy tai vì sợ mình nghe sót câu nào.
“Em............xâu hổ lắm” Thiều Quốc Việt đỏ mặt xấu hổ không dám nói, chuyện này sao có thể kể được.
“Hừ...........không nói thì có tin anh đá đít mày về căn biệt thự kia không?” Đế Nhất Phương trợn mắt hăm dọa cậu bé.
“A..........được rồi................em ngủ với cô ấy” Thiều Quốc Việt nói lí nhí nhưng mà Đế Nhất Phương nghe rõ ràng từng chữ, gã trợn mắt há to miệng đến nỗi có thể đút nguyên cái bánh bao vào vì bất ngờ.
Nhìn Phương ca bị hóa đá, Thiều Quốc Việt khẽ thò tay vào miệng gã đo, không ngờ là vào được thật, cũng không phải bất ngờ vậy chứ, người ta yêu nhau mà.
“Ực......ực.......ực.......nói lại một lần nữa xem” Nuốt vài ngụm nước miếng lấy lại bình tĩnh, Đế Nhất Phương cố gắng nghe rõ lại.
“EM NÓI EM NGỦ VỚI CÔ ẤY......” Thiều Quốc Việt hét to vào tai Đế Nhất Phương làm gã muốn thủng màn nhỉ.
“Ngủ......ngủ với cô công an đó hả?” Đế Nhất Phương hỏi gấp.
“Phải...............tất nhiên là cũng đã làm chuyện đó rồi........cô ây ngất xỉu hai lần vì sướng nhé” Thiều Quốc Việt tự hào khoe, dù gì cậu mới 14 tuổi, thích khoe khoang là chuyện bình thường.
“Chuyện đó...........ngất xỉu hai lần.......ực......ực.......” Đế Nhất Phương lẩm bẩm một hồi rồi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thiều Quốc Việt.
“Sự phụ......xin hãy nhận của đồ nhi một lạy” Đế Nhất Phương lạy Thiều Quốc Việt một lạy làm cậu nghi hoặc nhìn gã, nay lại nổi điên gì nữa đây.
“A.............được rồi........hảo đồ nhi” Thiều Quốc Việt bắt chước phim để tay lên đầu Đế Nhất Phương nói, gã muốn diễn thì cậu phải phối hợp cho tốt, hắc hắc.
“Cốp.....ui da” Đế Nhất Phương kéo tay Thiều Quốc Việt rồi cốc một cú mạnh vào đầu cậu.
“Giỏi nhỉ............đi chơi gái trốn cả việc..............hay là chuyển qua đó sống đi” Đế Nhất Phương quay ngoắc 180 độ làm Thiều Quốc Việt kinh hãi, trở mặt nhanh vậy.
“A............chỉ một ngày thôi..............em hứa đấy” Nói đến chuyện công việc thì Thiều Quốc Việt nghiêm chỉnh lại ngay, đó là kiếm tiền đấy.
“Hừ..........cô ta chỉ về nhà buổi tối thì mày làm sao được, xem ra mày phải đổi công việc rồi” Đế Nhất Phương liếc Thiều Quốc Việt một cái rồi đi tới đi lui nghĩ ngợi gì đó.
…..
“Nhóc.....lại đây” Đế Nhất Phương kêu Thiều Quốc Việt qua ngồi trên chiếc ghế đối diện với gã làm Thiều Quốc Việt nghi hoặc, cậu cảm thấy có chuyện gì đó sắp đến.
“Nói cho anh nghe...........nhóc muốn trả thù thế nào...........chỉ là cứu mẹ ra khỏi căn biệt thự đó?” Đế Nhất Phương rít điếu thuốc rồi hỏi Thiều Quốc Việt rồi đợi cậu suy nghĩ trả lời.
Câu hỏi nghiêm túc của Đế Nhất Phương làm Thiều Quốc Việt suy ngẫm thật lâu, căn biệt thự kia, những con người đã hành hạ cậu, đối xử tệ bạc với cậu và mẹ, món đồ chơi của cha nữa,..........tất cả lại ùa về trong tâm trí cậu làm cậu sôi máu giận dữ.
“Không...........nếu thực lực không đủ thì em sẽ cứu mẹ ra rồi trốn đi nơi nào đó sống bình thường, còn nếu có đủ sức mạnh, em sẽ khiến những con người kia phải trả giá cho những hành động mà họ đã gây ra” Thiều Quốc Việt nắm chặt nắm tay nói với Đế Nhất Phương với ánh mắt quả quyết.
“Được.......nếu vì trả thù mà phải giết người thì sao” Đế Nhất Phương nhìn thẳng vào mắt Thiều Quốc Việt nói làm cậu run lên, ánh mắt sắc lạnh của gã làm cậu lạnh gáy, chưa bao giờ cậu được chứng kiến ánh mắt nguy hiểm đến như vậy từ lão Phương cả.
'Giết người ư' , ba chữ thôi mà khiến Thiều Quốc Việt sững sốt không ít, cậu chỉ xem trên phim người ta bắn nhau, đâm nhau chứ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cầm dao chém một người nào đó, dù không sợ máu nhưng mà cậu biết mình không đủ can đảm để có thể đâm một con dao vào người nào đó.
“Em...........em không biết nữa...........em chưa nghĩ mình có thể giết người” Thiều Quốc Việt run rẩy trả lời.
“Nghe này nhóc................giết người có nhiều loại...............có những kẻ giết người vì đam mê.....đó là những kẻ bệnh hoạn .............còn có những người vì Tổ quốc, Đất nước mà giết người....... đó là anh hùng ............còn một loại người nữa............đó là giết người vì tiền..........anh đã từng là một người như thế ......... một sát thủ máu lạnh” Đế Nhất Phương nói xong lại rít một hơi dài.
Không ngờ cứu mình lại là một sát thủ như trong những bộ phim, Thiều Quốc Việt tò mò quan sát Đế Nhất Phương từ đầu đến chân, cậu thấy gã khác hẳn những nhân vật trong phim nha.
“Nhìn con khỉ............đang nghĩ tới bộ phim nào hả” Đế Nhất Phương đi guốc trong bụng Thiều Quốc Việt nên sao không hiểu những gì cậu đang nghĩ, Thiều Quốc Việt xấu hổ gãi đầu vì bị phát hiện.
“Những bộ phim đó chỉ hư cấu và hình tượng hóa nhân vật đó thôi.........đừng xem phim mà nghĩ đời cũng như thế..............sát thủ lúc nào cũng phải biến thành những nhân vật bình thường nhất như người xe ôm, công nhân dọn rác chứ không phải mặc vest đen đi tới đi lui đâu nhóc”
“Anh.........anh đã từng cầm dao đâm người ta thật sao” Thiều Quốc Việt trợn mắt hỏi.
“Phải...........đâm thì phải là động mạch cổ, tim........làm sao cho đối tượng chết chắc mà không thể cứu” Đế Nhất Phương nhớ về những phi vụ của mình máu nóng lại nổi lên, càm giác giết người thật là đặc biệt.
“Ực........anh giết cả người tốt sao” Thiều Quốc Việt nuốt nước miếng cái ựt rồi hỏi nhỏ Đế Nhất Phương.
“Tốt và xấu thì nếu nhận tiền thì sát thủ phải hoàn thành công việc hết, nếu không thích thì có thể từ chối nhận nhưng mà đã nhận mà không hoàn thành thì sẽ bị những người khác xử lí, sát thủ cũng có quy tắc của nó”
“Em không ngờ........ực........không ngờ ở mình cũng có những người như thế.......bất ngờ quá”
“Hắc.......thế nhóc có muốn thành sát thủ không?” Đế Nhất Phương hỏi bất ngờ.
“Em........em làm sát thủ sao.............em không biết.........có thể phải tập rất nhiều.......ực” Thiều Quốc Việt không dám nhìn vào mắt Đế Nhất Phương trả lời, nghĩ tới cảnh cầm dao đâm vào người ta là cậu sợ xanh mặt rồi.
“Cốc” Đế Nhất Phương cốc đầu Thiều Quốc Việt một cái mạnh.
“Ui da........sao anh cốc đầu em” Thiều Quốc Việt ôm đầu ủy khuất nhìn gã.
“Ngu lắm...............tất nhiên phải trả lời là không rồi..........còn suy nghĩ cái cức chó gì nữa” Đế Nhất Phương dạy dỗ thằng em ngu ngốc của mình.
“Thế.........thế anh sao lại hỏi em” Thiều Quốc Việt xoa đầu chưa hiểu lắm.
“Cốc...........ngu này................muốn trả thù không phải cứ phải làm sát thủ là được............chỉ cần có tiền thì sẽ có hết...........như vậy cũng không nghĩ ra”
“Huhu.........đau chết mất...................nói ngay từ đầu có phải không......cứ vòng vo mãi.....” Thiều Quốc Việt lầm bầm.
“Nói gì thề?” Đế Nhất Phương trừng mắt
“A....dạ không có..........em nói là anh dạy chí phải.......” Thiều Quốc Việt xoa đầu cười nịnh.
“Hừ.......muốn trả thù thì phải núp kĩ trong bóng tối ra tay chứ không đừng quang minh chính đại...........chỉ cần họ thuê người thì dù nhóc có bao nhiêu tiền cũng phải xuống dưới kia mà không hiểu tại sao đâu ......... đây không phải là trò chơi.....hiểu không?”
“Núp trong bóng tối.............ý anh là ẩn mình?” Thiều Quốc Việt nghiêm túc.
“Đúng vậy...........việc của nhóc bây giờ là kiếm cho mình những đàn em trung thành.............đến lúc cần thì bọn chúng sẽ là những sát thủ tốt nhất sẵn sàng bán mạng cho nhóc......” Đế Nhất Phương nói.
“Đàn em........trung thành........nhưng mà em sẽ kiếm ở đâu?” - Thiều Quốc Việt nghi hoặc hỏi…
“Hắc hắc...........cái đó là ở nhóc..........đừng lo tiền bạc.............anh sẽ trả hết...........đợi đến lúc nhóc trả thù thì cũng là lúc anh lấy lại món đồ của mình từ nhà họ Trần.....haha” Đế Nhất Phương cười nói làm Thiều Quốc Việt ngạc nhiên, không ngờ anh ấy cũng có món nợ phải trả với gia đình đó.
Nhìn cậu nhóc nghi hoặc nhìn mình, Đế Nhất Phương châm một điếu thuốc khác vừa hút vừa kể cho cậu nghe cậu chuyện của mình, thật trùng hợp nó cũng liên quan đến cái gia tộc kia.
10 năm trước, Đế Nhất Phương yêu một cô gái, khi ấy gã là chỉ một chàng trai 16 tuổi từ quê lên thành phố kiếm sống, được một quán cơm tấm nhận vô làm phụ việc, chàng trai ấy làm quần quật từ sáng sớm đến chiều tối gửi tiền về nuôi mẹ và đứa em ở quê. Vào một ngày mưa to như trút nước, Đế Nhất Phương gặp cô, khi ấy là một nhân viên của một quán karaoke chạy vội vào trú mưa.
Rồi tình yêu sét đánh của cậu thanh niên và cô gái tiếp viên hơn cậu 2 tuổi xảy ra, những hộp cơm lén lút của cậu hay những nụ hôn nhẹ nhàng của cô đã khiến tình yêu ấy đẹp hơn bao giờ hết, có lúc cô kể cho cậu nghe về công việc mình, cô phải chịu đựng những bàn tay sờ mó khắp cơ thể mình hay những lời dâm dục sỉ nhục...........cô đều phải chịu đựng vì như Đế Nhất Phương, cô có đàn em thiếu ăn thiếu mặc và những món nợ cứ lãi mẹ đẻ lãi con của cha mẹ...........Những lúc đó hai người chỉ biêt ôm nhau khóc coi như giải tỏa những uất ức mà mình phải hứng chịu.
Đế Nhất Phương yêu cô lắm, cuối cùng vì quán karaoke thiếu người nên cậu xin được một chân chạy việc bên trong, ngày nhận việc, cả hai đều vui mừng vì từ nay được gần nhau thường xuyên hơn, chưa bao giờ Đế Nhất Phương cảm thấy khinh bỉ cô vì cô để cho những gã đàn ông kia sàm sỡ, cậu chỉ có càng thêm yêu thương và cố gắng hết sức mình kiếm thật nhiều tiền để đưa cô ra khỏi nơi này.
Nhưng mà hạnh phúc nhỏ nhoi của chàng trai và cô gái ấy không được bao lâu thì một chuyện xảy ra làm cho Đế Nhất Phương không thể nào chịu nổi, gã vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, cái ngày mà quán karaoke tiếp đón một vài vị khách đặc biệt trong đó có sếp bự Trần Thanh Hồ, con trai thứ hai của Trần Thanh Quang - người đứng đầu gia tộc họ Trần giàu có và quyền uy. Người yêu của Đế Nhất Phương được xếp phục vụ lão Hồ, nhìn qua khe cửa, Đế Nhất Phương có thể nhìn thấy những cô gái tiếp viên bị bắt phải lột sạch đồ ngồi run rẩy trên đùi những gã giàu có kia, cậu biết nếu mình xông vô thì cậu và cô nhẹ thì mất đi công việc, nặng thì bị đánh gãy chân cho nên ngoài nắm chặc nắm tay và cắn chặc răng trợn mắt nhìn người yêu mình vị bị sỉ nhục thì cậu chẳng còn cách nào khác.
Đến khi lão Hồ uống vào vài chai bia thì thú tính trong người gã bộc phát, gã kéo khóa quần lôi con cờ ặc đen của mình ra ngoài, đè đầu cô gái tiếp viên là người yêu của Đế Nhất Phương xuống. Bị sỉ nhục đến cùng cực, cô gái đó không chịu mà vùng vẫy, cô cố gắng chạy ra ngoài nhưng mà Trần Thanh Hồ nổi giận, gã nắm chặc đầu cô đập vào tường vài cái mạnh đến khi cô ngất xỉu. Đế Nhất Phương nổi điên mở cửa định xông vào thì mới mở cửa ra cậu đã bị hai tên vệ sĩ ghì chặc xuống sàn, nhìn người yêu đang nằm sõng soài trên vũng máu cậu gào thét như một con thú nhưng không ai tới giúp hai người cả.
Và cảnh tượng kinh khủng nhất trong cuộc đời Đế Nhất Phương, hành hạ và dằn vặt gã cho đến ngày nay xảy ra, Trần Thanh Hồ cười gằn địt người yêu của Đế Nhất Phương đang hôn mê trước mặt gã với đủ tư thế biến thái mà gã nghĩ ra, ví cú sốc đó mà Đế Nhất Phương cũng đã nổi điên đến 2 năm sau cậu mới tỉnh táo lại ở bệnh viện tâm thần.
Trở về quán karaoke kia tìm lại người yêu, Đế Nhất Phương sững sờ nhìn một trụ sở văn phòng mới toanh đã thay thế chỗ của quán, hỏi thăm những người quen trước kia thì cô gái ấy dường như đã bốc hơi khỏi thế gian này, tìm về quê kiếm gia đình cô thì người ta nói là cả nhà cô đã chuyển đi nơi nào nó mà họ không biết, trong cơn tuyệt vọng và hận thù cùng với món nợ của gia đình trong hai năm gã nằm bệnh viện tâm thần, Đế Nhất Phương lao vào con đường chém giết để kiếm tiền và giải tỏa tức giận trong người, đến khi không còn ai thân thích thì gã mới từ bỏ việc giêt người mà làm chân điều gái sống qua ngày, gặp Thiều Quốc Việt tình cờ và nghe về hoàn cảnh của cậu, ngọn lửa báo thù cả gốc lẫn lãi lại nhen nhóm trong người gã, gã muốn huấn luyện Thiều Quốc Việt để trả thù cái gia tộc kia một cách đau đớn nhất.
.....
Ngồi nghe chuyện của Đế Nhất Phương mà nước mắt Thiều Quốc Việt trào ra, không ngờ gã cũng phải chịu đựng cảnh tượng đau khổ như vậy, cậu lại có thêm một lý do để khiến cái gia tộc kia phải trả giá cho những gì mình đã làm.