Cuồng Lang

Chương 8 :

Ngày đăng: 17:20 27/06/20

Buổi tối của nhà Dục Thanh hôm nay lại thêm một người, đó là Thiều Quốc Việt, có cậu sang ăn làm Quỳnh Anh rất vui vẻ, cô bé rất thích bữa ăn có nhiều người.
“Ngon không?” Dục Thanh hỏi nhỏ Thiều Quốc Việt, trước mặt con gái cô không dám gọi cậu là 'anh yêu'.
“Ngon.........cô Thanh nấu ăn là ngon nhất” Thiều Quốc Việt khen rồi nháy mắt với Dục Thanh một cái làm cô đỏ mặt, nghe được lời khen của cậu tự nhiên cô cảm thấy vui sướng hạnh phúc lạ kỳ.
Thiều Quốc Việt nhìn Dục Thanh mặc cái váy ngủ mỏng tan để lộ áo lót màu đen bên trong cùng cặp đùi căng trắng mịn bên dưới làm cậu thấy nao nao trong người, cặc cậu trong cái quần đùi lại cương lên cộm ra một cục khiến Dục Thanh để ý thấy, cô xấu hổ nhìn đi chỗ khác sợ con gái chú ý.
“Mẹ......con ăn xong rồi........con vào làm bài tập nhé......hôm nay nhiều bài lắm....” Quỳnh Anh bỏ đũa xuống chạy vào rửa miệng nói vọng lại, cô rất ham học mà bài tập hôm nay nhiều quá.
Nhìn Quỳnh Anh đóng cửa phòng, Thiều Quốc Việt bỏ chén xuống nhìn qua Dục Thanh đang cố gắng tránh mặt đi chỗ khác, cô không dám nhìn vào mắt cậu sợ sẽ làm nên trò điên rồ gì nữa.
“Nay sao hôm nay em mặc đồ lót à.......hắc hắc” Thiều Quốc Việt vén cái váy ngủ lên thấy cái quần lót đen bên trong của Dục Thanh nên cười trêu chọc, hôm qua cô không mặc gì hết nha.
“Ahhhh...........anh” Dục Thanh sợ cậu luôn, cái gì cũng dám nói, không biết vì sao ở gần cậu cơ thể cô lại mong muốn chuyện ấy lắm, cô cứ rỉ nước nếu cậu nhìn cô, cơ thể cô như bị Thiều Quốc Việt làm hư hỏng triệt để rồi.
Thấy Dục Thanh không trả lời, Thiều Quốc Việt cười mỉm kéo cô qua ngồi quay lưng trên đùi cậu, tay Dục Thanh vẫn còn cầm chén cơm vì bất ngờ quá làm cô chưa kịp định thần, Thiều Quốc Việt sướng đến tê người khi con cờ ặc của cậu lại một lần nữa xâm chiếm toàn bộ khe cơ thể của cô.
“A.........vẫn khít như thế..............anh yêu em chết mất...........lúc nào cũng mút chặt của quý anh như vậy.............nhấp đi em...........làm cho em sướng đi........Quỳnh Anh mà ra thì chết đấy........hắc hắc” Thiều Quốc Việt thò tay lên bóp lấy bộ ngực của Dục Thanh rồi trêu chọc cô.
Nghe tới con gái, Dục Thanh giật mình hoảng sợ, nhưng lý trí sao chiến thắng được xúc cảm…cô sướng quá, cô thích cảm giác này, Dục Thanh nhấp càng nhanh hơn khi ở trên Thiều Quốc Việt để cậu nhanh ra.
Thiều Quốc Việt rên rỉ vì đê mê nhục dục, cái miệng dưới của cô mút chặt quá, cậu xoa bóp bộ ngực căng tròn của cô mà nhắm mắt cảm thụ sung sướng.
Dục Thanh để chén cơm trên bàn, hông cô nhịp nhàng nhấp nhanh trên đỉnh trụ phía dưới, cặp mông to của cô đập bành bạch , cô cũng lên đỉnh rồi, cái ấy của Thiều Quốc Việt thật tuyệt vời, cơ thể của cô đã quen với việc bị nó chiếm lấy, hông cô co giật vì lên đỉnh, ngay sau đó thì tiểu phúc của cô cũng đón nhận một cơn mưa nóng bỏng của Thiều Quốc Việt, cả hai đều lên tới đỉnh cực lạc.
…..
“Cạch.....” Tiếng Quỳnh Anh mở khóa cửa làm Dục Thanh giật mình hoảng sợ, cô nhanh chóng tụt xuống chỉnh trang lại quần áo rồi cầm chén đũa về phía bồn rửa, cô sợ Quỳnh Anh nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của mình lúc này.
Kéo khóa quần lên, Thiều Quốc Việt nhìn bóng lưng của Dục Thanh mà cười thầm, dưới chân cô là những giọt chất lỏng trắng đục đang rỉ ra rời trên sàn nhà......Nhưng mà cơn đau ở hông làm cậu xanh mặt, nghe bảo quan hệ quá mức sẽ hại thận, đêm nay cậu phải về rồi, không thì chắc suy thận mà chêt mất, Thiều Quốc Việt tiếc nuối thở dài.
…....
Sau bữa cơm tối, Thiều Quốc Việt được Dục Thanh tiễn ra về, tất nhiên là kèm một nụ hôn nóng bỏng, cậu không về nhà mà tiến tới chỗ thang máy bấm đi xuống, không biết cậu định làm gì.
Đón một chiếc taxi, Thiều Quốc Việt để tài xế di chuyển vô định không biết đi đâu, chỉ cần lái quanh những khu đông người là được, ban đầu tài xế có hơi nghi ngờ cậu nhưng mà được Thiều Quốc Việt đưa trước 500k nên rất an tâm chở 'đại gia' đi.
Sài Gòn về đêm thật tập nập, nam nữ thanh niên thì ban đêm mới là cuộc sống của họ, những chàng trai ăn diện chải chuốt và những cô gái ăn mặc sành điệu là điểm nhấn của Sài Gòn về đêm.
Chiếc taxi chạy quanh một khu ăn uống giải trí sôi động ở khu trung tâm thành phố, các quán ăn chật kín người và xe nên chiếc taxi phải bon chen khổ sở, hôm nay là ngày 17 tháng 5, ngày sinh của cha Thiều Quốc Việt, cậu nhớ lại hồi còn nhỏ, trước khi cha đổ bệnh, vào ngày sinh nhật ông, cậu và mẹ được ba chở đi trên chiếc xe dream tàu, cũng đi vòng quanh như vậy tìm kiếm quán ăn để ghé vào, đang quan sát bên ngoài đột nhiên hai mắt cậu sáng lên nhìn chăm chú về một hướng.
“Dừng lại..............anh chờ em ở đây” Thiều Quốc Việt ra hiệu cho tài xế dừng lại rồi bước xuống xe, cậu bước về một bãi rác của một quán ăn.
…..
Ở một quán nhậu tấp nập, tiếng cười đùa và cụng ly khắp nơi, từ xa đã có thể hửi thấy mùi thơm nồng kích thích vị giác của những món thức ăn hấp dẫn, bên cạnh là một bãi rác hôi thối vì những thứ đã ôi thiu, một cô bé đang cầm một cái cây bới móc tìm kiếm thứ gì đó, em cô bé đang ngồi bên cạnh đó tựa lưng vào cột điện không biết đang làm gì nhưng mà giống như đã ngất xỉu rồi.
Thiều Quốc Việt bước tới gần hai cô bé kia, cậu nghe được tiếng khóc thút thít của cô bé đang móc rác, tiếng khóc của cô làm cậu nhớ lại những lần mình bị bắt nạt ở cái gia đình kìa.
“Này.........này em.....” Thiều Quốc Việt hô lên gọi cô bé, cậu gọi đại, biết đâu cô còn lớn tuổi hơn cậu, nhưng mà nhìn cô nhỏ nhắn như thế thì cậu cứ gọi là em trước.
Cô bé đang móc rác giật mình vì bị gọi, cô quay sang nhìn Thiều Quốc Việt, dưới ánh đèn đường, gương mặt lấm lem đen thui vì bụi bẩn và hai hàng nước mắt của cô làm Thiều Quốc Việt sững người.
“Em..........em chỉ kiếm thức ăn cho em gái thôi...........huhu” Cô bé khóc to vì sợ Thiều Quốc Việt sẽ đuổi cô đi, cô và em gái đói lắm rồi.
Hai mắt Thiều Quốc Việt mở to hết cỡ khi nghe được những lời đó, nhìn áo quần hai cô bé rách rướm lỗ chổ, đứng từ xa đã hửi thấy mùi hôi từ người cô bé đủ biết cô đã sống ở cạnh những bãi rác không ít, từ nhỏ dù bị đối xử không ra gì nhưng mà Thiều Quốc Việt vẫn được cơm canh đầy đủ, có khi nào chứng kiến cảnh này.
Nhìn cô bé kia đang dựa vào cột lã đi vì đói, Thiều Quốc Việt không kìm được nước mắt mình trào ra, cậu mới 14 thôi nhưng đã sớm trưởng thành vì cuộc sống bất công kia, tuổi thơ của cậu không có sự vui chơi mà chỉ là sự lẩn trốn và cam chịu vì mẹ nên cậu trưởng thành hơn rât nhiều những đứa trẻ khác.
“Nhà.........nhà em ở đâu?” Cố kìm chế cảm xúc, Thiều Quốc Việt hỏi cô bé.
“Em...........em không có nhà..................huhu............cậu dẫn bọn em đi rồi...........huhu............cậu nói dẫn bọn em đi ăn ngon nhưng mà...........huhu........nhưng mà không thấy cậu đâu nữa.............huhu”
Cô bé òa khóc khi bị Thiều Quốc Việt hỏi, đó là những thứ cô không muốn nhắc đến nhất.
“Bố mẹ em đâu..................em bị lạc mất cậu hả?” Thiều Quốc Việt muốn giúp cô bé, chắc chị em cô đi lạc.
“Huhu.................bố mẹ em bị tai nạn.............huhu.............chỉ còn lại chị em em...............cậu nói bọn em đứng chờ nhưng mãi không thấy đâu................chỉ có mấy chú tới kêu bọn em đi theo...........em thấy họ có dao nên dẫn em em chạy trốn.........huhu” Cô bé hoảng hốt nhớ lại, chị em cô chỉ còn người thân duy nhất là người cậu em mẹ nhưng mà không hiểu sao 'cậu' lại bỏ đi không nói lời nào.
Thiều Quốc Việt thì biết rõ chắc hẳn là người cậu kia đã bán hai cô bé cho bọn buôn người, cậu cũng đã đọc được tin tức bọn buôn người dùng những chiêu như thế này nhiều lần, nhưng Thiều Quốc Việt không ngờ ngay cả người thân ruột thịt cũng có thể bán đi cháu mình, quả là loại cầm thú súc sinh.
“Em tên gì?.........em muốn ăn gì không? Thiều Quốc Việt hỏi làm cô bé bất ngờ, không phải cậu đến đuổi chị em cô đi sao, nghĩ đến món ăn và hương thơm từ nhà hàng gần đó bay ra làm nước miếng cô lại trào ra.
“Em..........em là Dương Bảo Ngọc ............còn em của em là Dương Bảo Hân ...............anh sẽ cho bọn em ăn ư” Cô bé ngây thơ hỏi Thiều Quốc Việt với ánh mắt long lanh nghi hoặc.
“Ừ..................đi theo anh” Thiều Quốc Việt bế Bảo Ngọc đang dựa vào cột điện lên và dẫn theo Bảo Hân đi tới nhà hàng kia, cậu chọn một bàn trong góc tối vì biết họ sẽ không để cậu và hai cô bé dơ dáy ngồi ở chỗ mặt tiền.
…..
“Anh dùng gì ạ” Tên phục vụ đưa menu cho Thiều Quốc Việt vì liếc nhìn 3 người thì cậu là ăn mặc tốt nhất, mùi hôi từ hai cô bé kia làm gã không thể không đưa tay lên bịt mũi khó chịu, nhưng mà người ta đã là khách thì đuổi ra cũng kì, thôi thì mau cho họ ăn rồi rời đi, à mà phải xác định là bọn họ có tiền đã.
Nhìn cái menu ngập tràn những món ăn hấp dẫn, Bảo Ngọc ứa nước miếng nhưng mà không dám lên tiếng, cô nhìn chằm chằm vào Thiều Quốc Việt. Hắn mỉm cười, hắn biết cô không tin là cậu sẽ cho cô ăn, Thiều Quốc Việt gọi hai con gà quay và một tô cơm trắng nước dừa, chấp nhận chịu thanh toán tiền trước.
…..
Chỉ sau khi thanh toán trước tiền thức ăn, 5 phút sau món ăn được đưa lên cho những vị khách đặc biệt. Nhìn hai con gà quay thơm phức, Bảo Ngọc và Bảo Hân không tin vào mắt mình, nhưng mà hai cô bé rất lễ phép, dù rất đói nhưng vẫn nhìn Thiều Quốc Việt vì cậu chưa cho hai cô ăn.
“Ăn đi...........ăn nhiều vào...........nhưng mà ăn từ từ thôi” Thiều Quốc Việt vừa nói hai từ đầu thì nhanh chóng hai đôi tay đã nhào vào hai con gà tội nghiệp mà xâu xé, nào còn để ý đến câu sau của cậu, hai cô bé ngấu nghiến thịt gà đến nỗi không cần nhai mà nuốt luôn làm Thiều Quốc Việt sợ hai cô bị nghẹn đến xanh mặt.
…..
Vài phút sau, hai cái miệng dính đầy mỡ mới chịu dừng lại, hai cô bé nhìn nhau rồi cúi xuống nhìn cái bụng tròn căng của mình mà vui sướng, đã lâu rồi hai cô có được ăn đâu chứ đừng nói đến ăn ngon thế này.
Nhìn hai khuôn mặt đã có được chút sức sống, Thiều Quốc Việt cười mỉm vui vẻ. Đột nhiên cậu nhớ lại lời Đế Nhất Phương khi chiều, cậu cần có những người sẵn sàng bán mạng cho mình lúc cần, nhìn lại hai cô bé đang tiếc nuối vì không thể ăn thêm nữa, cậu đắn đo suy nghĩ.
“Bảo Ngọc bao nhiêu tuổi rồi?” Long hỏi.
“Em 12 ạ, Bảo Hân thì 11” Bảo Ngọc nhanh nhảu đáp, giờ cô mới để ý nhìn kĩ Thiều Quốc Việt, cậu thật là điển trai.
“Thế hai em còn người thân nào nữa không?” Thiều Quốc Việt hỏi làm Bảo Ngọc giật mình, cô nghĩ thật lâu rồi lại quay sang nhìn Bảo Hân, cô bé lắc đầu làm Bảo Hân buồn bã.
“Dạ không ạ......”
“Thế hai em có muốn về nhà anh không, ở đó các em sẽ không bị đói nữa, nhưng mà phải nghe lời.......”
Thiều Quốc Việt suy nghĩ một hồi rồi hỏi, nếu hai cô bé không muốn thì cậu chỉ còn cách đưa hai cô vào trại trẻ mồ côi thôi, còn nếu hai cô chấp nhận thì Thiều Quốc Việt sẽ có hai thủ hạ tương lai của mình, mỗi người mỗi hoàn cảnh, cậu vẫn còn mối thù phải báo.
“Em............em không biết............anh..........anh muốn bọn em làm gì” Bảo Ngọc hoảng hốt nhìn Thiều Quốc Việt chăm chú.
“Trước mắt thì hai em chỉ cần làm những việc nhẹ nhàng như dọn nhà cửa rồi phụ việc cho anh của anh thôi...........sau này tính sau........” Thiều Quốc Việt cười trả lời.
“Bọn......bọn em được ăn no phải không ạ.....?” Bảo Hân nhanh nhảu lên tiếng, cô bé sợ đói lắm, chỉ cần ăn no thôi thì cô bé sẽ chấp nhận.
“Phải.............hai em sẽ có quần áo mặc và ăn thật no..........” Thiều Quốc Việt nhìn Bảo Hân yêu thương nói.
…..
Vài phút sau, chiếc taxi lại lăn bánh chở Thiều Quốc Việt và hai cô bé ngây thơ lên đường trở về, ngồi trên xe Thiều Quốc Việt nhìn hai cô bé đang ôm nhau ngủ say mà suy nghĩ không biết mình có quá ác khi chọn hai cô bé này không, nhưng mà Thiều Quốc Việt đã lựa chọn thì không bao giờ hối hận, vì mẹ và vì trả thù, cậu sẽ bất chấp mọi thứ.