Cuồng Thám

Chương 3 : Tình yêu chân thành vô giá, qua đêm 3000

Ngày đăng: 12:31 30/04/20


***Nhóm dịch: Fulybook***



Nếu thật sự như hệ thống nói, vậy cũng nên có một vài giới thiệu gì đó chứ?



Nhưng khi Triệu Ngọc cố gắng nghĩ đến, thì lại chẳng thấy gì, kể cả những lời vừa rồi cũng hoàn toàn quên mất.



Hắn vỗ mạnh mấy cái vào đầu, nhưng vẫn không có gì thay đổi.



Rốt cuộc là sao?



Giọng nói vừa rồi quá nhanh, hắn không thể nghe rõ, chỉ nhớ có quẻ gì đó, hắn không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Hệ thống Kỳ ngộ này hoạt động theo phương thức rút thăm xem bói sao?



Rốt cuộc hắn đã rút được quẻ tốt hay là quẻ xấu thế?



Chậc chậc chậc....



Triệu Ngọc hơi thất vọng, nếu hắn thật sự có hệ thống gì đó, sợ rằng cũng chỉ là một hệ thống tầm thường nhất đi?



Hắn muốn nếm lại mùi vị của thuốc lá thì bất tri bất giác phát hiện vừa rồi trong lúc ho khan không kềm được, vô tình dụi tắt luôn điếu thuốc.



Ôi!



Hắn tìm tòi trong trí nhớ nguyên chủ một lúc, lại phát hiện tài sản của Triệu Ngọc này cực kỳ ít ỏi, nhà thì ở trong ký túc xá, ăn trong căn tin của cục cảnh sát, tiền gửi vào ngân hàng còn chưa đạt được bốn con số.



Nhìn tình huống trước mắt, nguồn kinh tế duy nhất bây giờ của hắn chỉ có số tiền lương ít ỏi đi làm cảnh sát.



Thảm!



Lúc trước khi Triệu Ngọc hắn còn tung hoành trong giang hồ, ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị, bào ngư vi cá, tuy không ở trong biệt thự lộng lẫy nhưng vẫn thường có những cô em nóng bỏng chạy đến, cuộc sống hàng ngày có thể dùng mấy từ: vui vẻ thoải mái để hình dung.



So sánh ra, có vẻ nghề nghiệp lúc đầu của hắn có đãi ngộ tốt hơn một chút nhưng mà ngày nào cũng phải chém chém giết giết, mức độ nguy hiểm cao hơn làm cảnh sát nhiều. Hơn nữa nghề này có rất nhiều kẻ tiểu nhân, sơ sẩy chút là mất mạng như chơi, hắn chính là một ví dụ sống đây!.



Triệu Ngọc nhìn lại những hồi ức trong đầu, chợt phát hiện thế giới này chẳng khác mấy so với thế giới cũ của hắn, thay đổi duy nhất chính là: trong thành phố cùng tên này, không có những người, những nơi mà hắn từng biết, những bang hội mà hắn quen thuộc, lại càng không có đám anh em chí cốt của hắn.




“Ông đây... nhổ vào!”



Triệu Ngọc dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện toàn bộ tiền trong người nguyên chủ cộng với tiền gửi ngân hàng cũng không đủ để tới một khách sạn bốn sao. Hắn hung hăng trừng mắt với người phụ nữ kia: “Được, tôi lựa chọn…đứng qua một bên đấy!”



Có thể là bọn họ nói quá lớn, Triệu Ngọc vừa đi, một tên mặc tây trang hàng hiệu liền cầm một xấp tiền mặt ngồi vào vị trí vừa rồi của Triệu Ngọc.



“Đi thôi, em gái!” Tên kia nhai kẹo cao su, vỗ tiền vào người cô ta nói: “Anh đây cũng không phải thiếu tiền, đêm nay tới Shangri-La đại chiến ba trăm hiệp được không?



Người phụ nữ vừa thấy xấp tiền, đôi mắt vốn đang mơ màng liền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ sáng ngời rực rỡ. Cô ta giả vờ thẹn thùng gật gật đầu, không chút do dự đi theo người đàn ông có tiền kia.



Trước khi đi, ngay cả một cái liếc mắt cô ta cũng không thèm cho Triệu Ngọc. Triệu Ngọc nhìn cảnh tượng trước mắt, siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn về phía đôi nam nữ đang rời đi, trong lòng thầm nói: Cũng chỉ là một người phụ nữ hám lợi mà thôi, chẳng có gì đáng lưu luyến hết!



Chẳng ngờ, lúc Triệu Ngọc còn đang trừng mắt nhìn, bỗng thấy được một bóng người bên cạnh quầy bar.



Người này mặc áo gió màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, hắn cố cúi đầu xuống rất thấp, cổ áo kéo lên thật cao, thậm chí che luôn cả nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen.



Đôi mắt hắn chẳng hề rời khỏi người phụ nữ hám lợi vừa rời đi kia, giờ cô ta đi rồi, hắn ta vẫn nhìn chằm chằm chằm không chớp mắt,giống như nơi đó có gì hấp dẫn lắm vậy.



Bởi vì cô gái xinh đẹp kia bỏ đi từ sau lưng Triệu Ngọc, cho nên hắn ta và Triệu Ngọc vừa lúc nhìn thấy nhau.



“Nhìn cái gì?”



Triệu Ngọc còn nghĩ có lẽ hắn ta đang giễu cợt mình, vọt thẳng tới trước mặt hắn giơ ngón giữa lên. 



Dường như hắn ta bị dọa đến mức run rẩy, hoảng sợ nhanh chóng rời khỏi quầy bar, chớp mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.



Triệu Ngọc uống một ly cocktail, vừa định thêm một chén nữa cho đỡ thèm, trong đầu đột nhiên nhớ lại một chuyện rất quan trọng!



Con bà nó!



Người đàn ông mặc áo khoác vừa rồi, không phải là... tên tội phạm kia đó chứ?