Cướp Chồng Bạn Thân
Chương 1 :
Ngày đăng: 08:38 19/04/20
Tiếng hơi thở gấp gáp của Hải phả vào tai tôi, hai bàn tay anh cởi phăng chiếc áo con sót lại trên người rồi thì thầm:
- Quý, nghe lời anh, chỉ cần em nghe lời anh muốn gì anh cũng chiều em tất.
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai đang nhễ nhại mồ hôi hỏi lại:
- Có thật em muốn gì anh cũng nghe lời em không?
- Thật mà…
- Trước khi đưa ra yêu cầu, em hỏi anh một câu được không?
- Được!
- Anh có yêu em không?
- Có, anh yêu em.
- So với Nguyệt thì sao? Anh yêu em, hay yêu nó hơn?
Hải hơi dừng lại, tôi đưa bàn tay vuốt ve tấm thân vạm vỡ của anh rồi chạm xuống nơi bí ẩn nhất. Anh bị tôi kích thích thở mạnh hơn đáp lại:
- Anh yêu em hơn.
Tôi nghe xong nhắm nghiền mắt, cuối cùng anh cũng nói anh yêu tôi hơn. Bên ngoài đột nhiên có tiếng cạch rất lớn. Hải nhìn tôi, rồi nhìn ra ngoài toàn thân sững lại. Phía cửa gỗ, Nguyệt đứng như trời trồng chằm chằm nhìn hai chúng tôi. Rồi bất chợt nó như điên như dại lao về phía tôi gào lên:
- Quý, tại sao mày lại làm thế với tao? Tại sao mày lại làm thế với tao hả Quý? Tao đối xử với mày thế nào, bạc đãi mày cái gì mà mày lại đi ngủ với chồng tao?
Tôi bặm môi, lùi lại run rẩy đứng nép vào người Hải van xin:
- Nguyệt, tao…tao xin lỗi…tao…
- Mày xin lỗi là xong à? Xin lỗi à xong à? Tại sao? Tại sao? Cả anh nữa…tại sao anh đối xử thế với tôi hả? Anh có biết đây là bạn thân tôi không, hai người…hai người…
Thế nhưng biết làm sao? Gia cảnh và cái tên là hai thứ tôi muốn thay đổi nhất tôi lại chẳng thể thay đổi được. Từ nhỏ tôi sống với mẹ, theo họ mẹ và cũng chẳng biết bố mình là ai. Đến mẹ còn chả biết huống hồ là tôi.
Ừ thì thực ra mẹ tôi làm gái, nói thô thiển hơn, chính xác hơn là làm đĩ! Mà làm đĩ thì ngủ với cả trăm ngàn người, tôi được tạo thành bởi gã đàn ông nào chính bà cũng chả nhớ nổi. Mẹ tôi làm đĩ cả làng cả xóm biết, từ cái hồi còn bé xíu bé xiu tôi đã gặp cảnh mẹ bị vợ người ta đến đánh ghen. Mẹ tôi ban đầu còn giấu giếm tôi, nhưng sau này khi bắt gặp mẹ đưa khách về nhà thì bà chẳng còn giấu nữa. Cái buổi đêm đó bà ôm tôi vào lòng khóc rưng rức nói:
- Mẹ xin lỗi, nhưng mẹ không thể làm gì khác được. Vì kiếm tiền lo cho con, mẹ phải làm cái nghề này. Mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi vì không cho con được một gia cảnh như người ta.
Mẹ khóc, tôi cũng khóc, từ tấm bé tý tin hin tôi đã bị người ta chửi rủa, chỉ trích chỉ vì bà. Bà làm đĩ, bị cả xã hội coi thường rẻ rúng, nhưng suy cho cùng bà vẫn là mẹ tôi, vẫn là người mang nặng đẻ đau sinh ra tôi nên tôi cũng không thể quay lưng với bà.
Mẹ tôi đẹp, thực sự rất đẹp. Mái tóc đen láy, làn da trắng bóc, và vóc dáng thì nóng bỏng chẳng khác gì mấy cô gái tơ. Thế nên bà chẳng cần tranh giành khách với đám cave khác cũng có người tự động tìm đến.
Từ hồi biết mẹ làm đĩ, tôi đã từng tự hứa với bản thân sẽ cố gắng học thật giỏi, sau này kiếm nhiều tiền cho mẹ để mẹ không làm cái nghề dơ dáy ấy nữa. Thế nhưng khi tôi chưa lớn, mẹ tôi đã chẳng làm đĩ nữa. Ấy là vào cái năm tôi vừa tròn mười lăm tuổi một buổi sáng mẹ tôi thu dọn quần áo rồi nói với tôi:
- Quý, con có thích có ba không?
Tôi cũng chẳng biết tự dưng vì sao bà hỏi tôi như vậy, bản thân cũng không biết cảm giác có ba là thế nào nên gật đầu đại. Bà thấy vậy thì cười mãn nguyện:
- Từ nay con sẽ có một gia đình, có đầy đủ ba và mẹ. Từ nay mẹ cũng không làm nghề mạt hạng đó nữa, mẹ sẽ ở nhà nấu cho con những bữa ăn thật ngon.
Mười lăm tuổi cũng đã đủ lớn, tất nhiên tôi hiểu ý tứ trong lời bà nói. Tôi không hỏi nhiều, chỉ lầm lì đi theo bà ra đường. Ở đó có một chiếc xe ô tô đen đã chờ sẵn, bà đẩy mấy valy quần áo lên mở cửa cho tôi rồi nói:
- Con vào đi, ba đang chờ sẵn trên xe, nhớ chào ba nha con.
Ở vô lăng một người đàn ông trên bốn mươi tuổi đang ngồi. Ông ta có nét đẹp phong trần, từng trải. Ban đầu chưa gặp tôi cứ ngỡ là gã đàn ông béo ụch ịch, nhưng không, ông ta không giống những tên “đại gia bao gái” trong suy nghĩ của tôi. Tôi hơi cụp đôi mắt xuống nói nhỏ nhẹ:
- Con chào ba!
Chính bản thân tôi nói ra câu đấy cũng thấy sặc một mùi giả tạo. Chỉ có mẹ tôi là cười hạnh phúc. Ông ta hơi nghiêng đầu đáp lại:
- Chào con. Từ nay ta sẽ là ba của con.
Nói xong ông ta khẽ mỉm cười đầy thân thiện. Ừ thì ba thì ba, đằng nào cũng đang khuyết vị trí đó, có cũng vui mà. Ba dượng không hỏi tôi nhiều, chỉ nói bấy nhiêu rồi quay sang trò chuyện cùng mẹ.