Cướp Chồng Bạn Thân

Chương 18 :

Ngày đăng: 08:38 19/04/20


Buổi tối tôi đi làm về liền lấy máy gọi cho Hải. Tôi cứ ngỡ anh không nghe, nhưng vừa gọi cuộc đầu tiên đầu dây bên kia đã bắt máy.



- Alo.



Tôi giả vờ khóc lóc nghẹn ngào nói:



- Anh ơi. Em không biết anh giận em cỡ nào, nhưng dù sao giờ mình cũng còn đứa con ràng buộc. Chẳng lẽ một chút trách nhiệm anh cũng không có.



- Mở cửa đi. Tôi đang đứng trước cửa nhà.



Tôi nghe xong không dám tin nổi vào tai mình. Hải đến tìm tôi, chẳng lẽ anh đã nhận ra bộ mặt thật của Nguyệt? Chẳng lẽ anh muốn ly hôn với nó. Tôi bật dậy chạy ra, thế nhưng khi vừa kéo cánh cửa ra tôi mới biết mình đã nhầm. Không phải Hải đến tìm tôi, mà cả bà Châu và Nguyệt. Tôi nhìn bà Châu run rẩy nói:



- Cháu… cháu chào cô ạ.



Bà Châu không đáp, bước vào nhà sau đó cất lời:



- Tôi thực lòng không hề muốn gặp lại cô một chút nào. Thế nhưng vì thằng con ngu dại tôi lại phải lần nữa đến. Hôm nay, tôi đưa cả con trai, con dâu tôi đến đây là muốn ba mặt một lời giải quyết mọi mâu thuẫn giữa cô và chúng nó.



- Dạ… dạ mời cô ngồi.



Nguyệt nhếch mép nhìn tôi, nó ngồi ngay sau bà Châu. Tôi định đi rót nước bà Châu liền giữ tay lại rồi nói:



- Ngồi xuống đi, không cần nước nôi gì hết.



- Cô…



- Tôi nói thẳng luôn vào vấn đề. Chắc cô vẫn không quên lời tôi nói lần trước đúng không?



- Dạ thưa cô...




Khi nó đi khuất tôi liền leo lên giường, bàn chân đạp vào mấy mẩu thuỷ tinh đến bật cả máu nhưng không còn thấy đau. Tôi khẽ xoa tay xuống bụng, mày cứ chờ đấy Nguyệt ạ. Cả thế giới nhận ra bộ mặt giả tạo của mày sớm thôi.



Bà Châu hẹn tôi ngày kia đi khám thai. Ngày kia! Vậy thì kế hoạch của tôi phải thực hiện vào ngày mai. Tôi gọi điện cho mấy gã du côn lần trước bàn kế hoạch rồi nằm nhìn lên trần nhà.



Sáng hôm sau tôi xin nghỉ làm, vì việc lớn trừ lương một ngày cũng không sao. Trời hôm nay nắng rất gắt, mới hơn chín giờ nắng đã chói chang. Tôi đứng bên ngoài công ty của Nguỵệt chờ sẵn, gần ba mươi phút sau mới gọi cho nó. 11g30 công ty nó tan làm, dạo này được biết nó không ăn cơm ở công ty mà về nhà nấu cơm cho Hải. Khi nó vừa ra ngoài cổng, tôi liền lao đến kéo nó vào một góc rồi nói:



- Đây là lần cuối cùng tao gặp mày. Đi theo tao.



Đúng như tôi dự đoán nó hất tay tôi rít nhỏ:



- Mày định ám tao đến bao giờ nữa?



- Tao nói rồi, mày lặng yên nghe đi, tao chỉ gặp mày hôm nay là lần cuối thôi. Tao đến là để nói cho mày biết tao nghĩ lại rồi. Tao sẽ ở lại đây, sẽ đẻ con, mẹ chồng mày không chấp nhận tao làm con dâu cũng được. Nhưng Hải nhất định phải có trách nhiệm với đứa bé, tao nuôi. Mày nghĩ xem, nếu tao nuôi đứa bé, mỗi lần Hải đến thăm con, sẽ có chuyện gì giữa tao và Hải xảy ra nhỉ.



Gân trên thái dương con Nguyệt đột nhiên giật liên hồi, có lẽ nó không nghĩ đến tình huống này. Nhưng rồi nó khẽ mỉm cười đáp:



- Mày thích làm gì mặc mẹ mày.



Tôi liền vung tay tát bốp vào mặt nó rồi nói:



- Kể cả tao đánh mày đúng không? Cái tát này tao trả cho mày. Tao cũng nói cho mày biết, tao sẽ ám mày đến chết thì thôi.



Nguyệt bị tôi đánh, đôi mắt trở nên đỏ ngầu nhìn tôi. Tôi được thể vung tay tát một phát nữa nhưng lần này nó đỡ được và đáp trả bằng một cái tát cực mạnh. Ở bên kia đường con xe mercedes cũng vừa tới, tôi dùng một tay bóp chặt tay còn lại của Nguyệt. Nó nhếch mép hất ra rất nhẹ, tôi cũng vì thế mà ngã mạnh xuống đất. Dưới chiếc váy trắng muốt một màu đỏ tươi chảy ra. Từ bên kia đường Hải chạy vội lại. Tôi đưa tay xuống đùi, quệt ngang dòng máu rồi bật khóc tức tưởi gào lên:



- Nguyệt… sao mày lại làm thế? Mày ghét tao mày hại tao đủ rồi. Sao mày… con tao có lỗi gì...



Hải ngồi xuống run rẩy đưa tay định chạm lên tay tôi, tôi đưa đôi mắt căm phẫn nhìn anh ta rồi rụt tay lại. Sau đó bò lê lên chiếc xe taxi đỗ sẵn ở đấy rồi đi thẳng đến hướng bệnh viện. Ở phía sau, cả Nguyệt và Hải đều bàng hoàng nhìn theo tôi.