Cửu Đỉnh Ký

Chương 100 : Đô Thống đại nhân, ngài không sao chứ?

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


-Vậy xin mời đô thống đại nhân cho thuộc hạ được mở rộng tầm mắt, xem thử bản lĩnh của ngài!



Đằng Thanh Sơn chắp tay nói.



Bạch Kỳ đô thống cười giễu:



- Đằng Thanh Sơn! Ngươi từ nhỏ đến lớn sống chỉ sinh sống tại nơi núi rừng, có lẽ chưa từng gặp qua một tay thương pháp lợi hại nào. Hôm nay ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút uy lực của thương pháp thượng đẳng.



Bạch Kỳ đô thống cười cợt có chút kiêu ngạo, lập tức đi đến một mảnh đất trống cách đó không xa.



- Thuộc hạ rất mong đợi!



Đằng Thanh Sơn mỉm cười, cũng theo Bạch Kỳ đi đến khoảng đất trống. Một tay hắn cầm thương, tư thế như đang chờ lâm trận.



Lúc này, không ít quân sĩ Hắc giáp quân ở gần đó cũng tiến đến quan sát.



"Thanh Sơn so tài với Bạch Kỳ đô thống?" Đằng Thanh Hổ vội vàng chạy đến, ánh mắt sáng lên: "Quả nhiên là thật! Bạch Kỳ tỷ thí với Thanh Sơn. Hà hà!"



- Thanh Hổ, đến rồi à! Ngươi nói thử xem Thanh Sơn đại nhân có thể thắng được không?



- Cứ yên tâm! Thanh Sơn chắc chắn sẽ thắng. Các người cứ xem đi!



Đám quân sĩ lúc này cũng nhỏ giọng bàn luận. Hơn trăm người đứng tản ra xung quanh.



Đóng quân tại ngọn núi này là một công việc vô cùng nhàm chán, cho nên trận so tài giữa Bạch Kỳ đô thống và Đằng Thanh Sơn bách phu trưởng đã thu hút sự chú ý của mọi người.



"Tên Đằng Thanh Sơn này hôm nay lại dám khiêu khích ta! Hừ! Tiểu tử này vừa đến Hắc Giáp quân đã dám câu dẫn Thanh Thanh sư muội, còn tự cho mình là thiên tài. Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ hắn ra trò, ít nhất cũng phải khiến cho hắn nằm liệt giường một hai tháng, để cho hắn biết sự lợi hại của ta!" Bạch Kỳ đô thống trong lòng lửa giận hừng hực, nhưng hắn cũng không dám nhân cơ hội này giết chết Đằng Thanh Sơn, bởi vì Hắc giáp quân có quy củ không được thừa dịp luận bàn để giết người.



- Đằng Thanh Sơn, chuẩn bị xong chưa?



Bạch Kỳ đô thống mặc trang phục màu đen, cầm trong tay trường thương màu đen, mười phần kiêu ngạo.



- Đô thống đại nhân xin cứ ra tay, để thuộc hạ xem thử bản lĩnh của ngài kinh người như thế nào!



Đằng Thanh Sơn cũng mặc trang phục màu đen, cầm thương mỉm cười nói. Lời này của hắn rõ ràng ẩn chứa sự châm chọc, khiến cho Bạch Kỳ càng giận dữ.



"Hừ!"



Bạch Kỳ đô thống hừ lạnh một tiếng, chân phải đạp mạnh xuống đất, cả người như một mũi tên trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy trượng. Trường thương trong tay hướng về phía trước, như độc xà lè lưỡi, mang theo tiếng rít chói tai trực tiếp đâm vào ngực Đằng Thanh Sơn.



Đối mặt với một chiêu này, Đằng Thanh Sơn chỉ cười nhạt.



"Vù!"



Đằng Thanh Sơn tay phải cầm thương gác ra phía sau người, chân hắn khẽ điểm một cái lách người sang bên cạnh, dễ dàng tránh khỏi một thương này.




Đằng Thanh Sơn bộc phát ra năm vạn cân khí lực, trong nháy mắt thi triển thương pháp "Như Ảnh Tùy Hình", tốc độ cực nhanh. Trong mắt của đám quân sĩ chung quanh, chỉ nhìn thấy bóng thương trong tay Đằng Thanh Sơn lóe lên, sau đó trường thương trong tay Bạch Kỳ đô thống đã văng lên, đồng thời thân thể Bạch Kỳ cũng bị đánh bay đi.



Hoàn toàn không cùng một cấp bậc!



- Đô thống đại nhân! Đây chính là "Triều Dương cửu thương" của ngài sao?



Đằng Thanh Sơn đi đến bên người Bạch Kỳ.



Bạch Kỳ thân thể run lên, nhìn thẳng vào Đằng Thanh Sơn trước mặt.



- Ngươi, ngươi…



Bạch Kỳ chùi vết máu trên khóe miệng, vịn vào gốc cây bên cạnh đứng lên.



Đằng Thanh Sơn đột nhiên lại bước đến gần, khiến cho Bạch Kỳ kinh hãi không ngừng lui về phía sau, đồng thời hét lên:



- Ngươi muốn làm gì?



Lúc này hắn quả thật rất sợ hãi Đằng Thanh Sơn.



- Không có gì!



Đằng Thanh Sơn đến gần Bạch Kỳ, hạ giọng nói:



- Bạch Kỳ đô thống! Ngài là đô thống, còn ta là bách phu trưởng. Có điều… ngài cũng đừng nên khinh người quá đáng! Sau này ngày tháng chúng ta ở tại Hắc Giáp quân còn rất dài, nếu như ngài quá phận, biết đâu thuộc hạ không kiềm chế được lại làm ra những chuyện máu tanh, có đúng không?



Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt sắc bén như đao, nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ ở khoảng cách gần.



Bạch Kỳ rùng mình một cái, hắn cảm giác được sát khí trong lời nói của Đằng Thanh Sơn: "Tên Đằng Thanh Sơn này… Đúng! Hắn mặc dù nhìn có vẻ trầm tĩnh, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi. Nếu như ta bức bách khiến cho hắn thẹn quá hóa giận, không chừng hắn dưới cơn giận dữ sẽ âm thầm ra tay giết chết ta!"



Thế giới này vốn là cường giả vi tôn. Mặc dù nói quân kỷ của quân đội rất quan trọng, nhưng nếu như Đằng Thanh Sơn âm thầm xuất thủ, không một ai nhìn thấy, vậy thì ai có thể trả lại công bằng cho Bạch Kỳ?



Trước đây Bạch Kỳ không hề sợ, bởi vì hắn cho rằng thực lực của mình mạnh hơn Đằng Thanh Sơn. Nhưng lần này, hắn cuối cùng đã nhận ra sự chênh lệch giữa hai người.



- Đô Thống đại nhân, ngài không sao chứ?



Giọng nói của Đằng Thanh Sơn đột nhiên trở nên lớn hơn.



Sắc mặt Bạch Kỳ thoáng biến đổi, lập tức phản ứng:



- Không có việc gì, chỉ bị thương nhẹ thôi!



Nói xong, hắn liền đi về hướng trường thương của mình đang cắm trên mặt đất…