Cửu Đỉnh Ký
Chương 121 : Sự đáng sợ của mười tám vạn cân lực lượng
Ngày đăng: 19:18 20/04/20
A!
Mạnh Điền đau đớn kêu thảm một tiếng, đao thế của Huyết Nguyệt đao không khỏi yếu đi.
Đằng Thanh Sơn thừa cơ vạch một đường, muốn chém vào ngực của Mạnh Điền.
Mạnh Điền cũng biết hiện tại là thời khắc sinh tử, trong nháy mắt khi cánh tay trái bị đâm thủng, chân dậm mạnh một cái, cả người nhảy vọt lên trên. Hắn mặc dù chạy rất nhanh, nhưng vẫn bị Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn chặt đứt cánh tay trái, đồng thời lưu lại một vết thương trên ngực.
"Vù!"
Một thân ảnh đỏ như máu bay ra xa bỏ chạy.
- Đằng Thanh Sơn! Cừu hận hôm nay Mạnh Điền ta nhất định sẽ báo!
Mạnh Điền gầm lên một tiếng.
Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn trở nên lạnh lẽo.
"Muốn chết!" Tốc độ của Đằng Thanh Sơn cũng tăng vọt. Hai bóng người màu đỏ và màu đen, một trước một sau lao vào trong bóng tối hoang vu.
……
- Cái này… điều này sao có thể chứ?
Đám hán tử đều trơn mắt há mồm.
- Đằng Thanh Sơn lại đánh bại được Mạnh Điền, hơn nữa còn chặt một cánh tay, làm cho Mạnh Điền trọng thương!
Tên thủ lĩnh thất kinh.
Đám hán tử bên cạnh liên tục hỏi:
- Đại ca! Mạnh Điền kia không phải là cao thủ "Địa bảng" à? Sao lại thua trong tay Đằng Thanh Sơn? Hiện giờ Đằng Thanh Sơn đang đuổi giết, vậy Mạnh Điền kia có thể bị giết không?
Tên thủ lĩnh suy nghĩ rồi nói:
- Tốc độ của Mạnh Điền rõ ràng rất nhanh. Nhưng hắn bị mất một tay, lại còn bị trọng thương, khẳng định là dần dần sẽ chậm đi. Nếu như Đằng Thanh Sơn vẫn tiếp tục truy đuổi, quả thật có thể giết chết được Mạnh Điền!
Đúng lúc này…
Đám người phía sau lao lên, chính là đám quân sĩ Hắc Giáp Quân và bọn người Chu Sùng Thạch. Chu Sùng Thạch vừa nhìn thấy cánh tay đứt rơi trên mặt đất, không khỏi biến sắc, lập tức quay đầu quát hỏi đám hán tử đứng một bên quan chiến:
- Cánh tay này là của Mạnh Điền hay Đằng Thanh Sơn?
Tên thủ lĩnh liền nói:
- Các vị hảo hán! Chúng tôi vừa mới nhìn thấy, Mạnh Điền và Đằng Thanh Sơn chiến đấu, cuối cùng Mạnh Điền bị chặt đứt một tay bỏ chạy. Hiện tại Đằng Thanh Sơn đang đuổi giết!
"Mạnh Điền thua sao?" Bọn người Đằng Thanh Hổ và Chu Sùng Thạch không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Phàm là người học võ, bình thường đều nhìn vào Địa bảng. Vừa rồi nghe Mạnh Điền xưng tên, lại căn cứ vào đao pháp, bọn họ đều đoán ra được thân phận của hắn. Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho Đằng Thanh Sơn bởi vì đối phương là một nhân vật lợi hại được liệt vào Địa bảng.
……
- Chu huynh! Chúng ta tổn thất như thế nào?
Đằng Thanh Sơn hỏi Chu Sùng Thạch.
Trên mặt Chu Sùng Thạch hiện lên chút bi ai:
- Tám mươi hộ vệ dưới trướng ta đã chết ba mươi sáu người, trọng thương mười tám người. Những người khác hầu hết cũng thương nhẹ. Nói cách khác, chỉ còn lại có hai mươi sáu người có thể chiến đấu được.
Đằng Thanh Sơn thầm thở dài.
Tử thương hơn phân nửa, quả thật là rất thảm.
- Lão Đỗ!
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Đỗ Hồng.
Đỗ Hồng sắc mặt nghiêm túc:
- Đô thống! Chúng ta đã chết hai huynh đệ, còn có một bị thương nặng. Hắn vận khí tốt, một kiếm từ khe hở tại thắt lưng đâm vào mà vẫn không chết. Những người khác đều không sao!
Quân sĩ Hắc Giáp Quân nhờ đều mặc trọng giáp, nếu không trúng chiêu thì thôi, một khi trúng chiêu thì bình thường đều phải chết.
Hai người chết, một người trọng thương, đó là kết cục của Hắc Giáp quân.
- Đối phương thì sao?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Đối phương đã chết tám mươi mấy người. Còn có mười mấy người thấy tình thế không ổn đã chạy thoát!
Đỗ Hồng nói.
Chu Sùng Thạch vỗ vai Đằng Thanh Sơn:
- Thanh Sơn huynh đệ, đừng để ý! May mà có đệ nhắc nhở sớm, cho nên chúng ta bị trúng độc rất ít. Những ai có nội kình đều có thể bức ra. Nếu như chậm một chút… hoặc là đệ không ngăn cản được Mạnh Điền, lần này chúng ta coi như xong rồi. Không biết là kẻ nào có thể phái ra cao thủ cấp bậc như Mạnh Điền? Nhưng cũng là chuyện tốt! Thanh Sơn huynh đệ giết được Mạnh Điền, có thể được liệt vào "Địa bảng" rồi.
- Các vị! Không còn sớm nữa, hãy nhanh chóng xử lý một số thi thể huynh đệ rồi nghỉ ngơi, sáng mai sẽ tiếp tục lên đường!
Chu Sùng Thạch nói.
Nhất thời mọi người đều đi vào hậu viện, chuẩn bị xử lý những thi thể.
- Thanh Sơn, đệ thật lợi hại!
Đằng Thanh Hổ đi song song với Đằng Thanh Sơn đi tới, hưng phấn nói:
- Dòng họ Đằng chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện một người có thể đồng thời được liệt vào "Địa bảng" và "Tiềm Long bảng". Ông nội của chúng ta mà biết, chỉ sợ có nằm mơ cũng sẽ cười mà tỉnh lại.