Cửu Đỉnh Ký
Chương 125 : Ấu Thú?
Ngày đăng: 19:18 20/04/20
Những người khác đều đuổi không kịp, nhưng Đằng Thanh Sơn lại thấy rõ ràng bóng đen khổng lồ. Nó cách xa mình đại khái bốn mươi trượng, mặc dù xa nhưng nương vào ánh trăng yếu ớt, với thị lực của Đằng Thanh Sơn, vẫn có thể trông thấy như thường.
Đằng Thanh Sơn thi triển Thiên Nhai Hành, tốc độ rất nhanh, càng lúc càng rút dần khoảng cách.
Một đuổi một chạy, chẳng mấy chốc đã vọt ra về phía bắc Đại Kim trang, nơi là Hỏa Diệm Sơn. Sở dĩ mệnh danh là ‘ Hỏa Diệm Sơn ’ là bởi vì trước đây rất lâu nơi này từng có núi lửa bộc phát. Đương nhiên đây là việc đã xảy ra rất lâu rồi. Hỏa Diệm Sơn bây giờ trên mặt đất mọc đầy cỏ cây thực vật tươi tốt.
Bóng đen khổng lồ vừa vào núi lại trở nên rất linh hoạt, tốc độ nhanh hơn.
- Ha ha, ngươi đừng mong chạy thoát! - Đằng Thanh Sơn cười ha hả nói.
Trước đây cách xa nhau bốn mươi trượng, chạy được vài dặm lúc này khoảng cách với bóng đen khổng lồ chỉ có không tới ba trượng.
- Rống…
Yêu thú nóng nảy gầm lên một tiếng, tựa hồ muốn uy hiếp Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn lúc này rõ ràng thấy rõ bộ dáng yêu thú. Yêu thú đại khái cao chín thước, có bốn chân, mặt và miệng dài, đầu hơi giống con cá sấu ở kiếp trước. Hoặc là nói nó có miệng như Bá Vương Long. Lưng có gai, mọc lên những cái gai nhọn như những cái dùi sắc bén, còn thân thể cường tráng kể cả phần bụng đều bao trùm lân phiến dày đặc.
Bốn chân cường tráng, tựa như bốn chân của sư tử, được bao trùm lân phiến, trong mỗi vó đều có lợi trảo sắc bén.
- Chẳng trách của một hơi nuốt trọn một người!
Đằng Thanh Sơn thấy bộ dáng này lập tức hiểu ngay,
- Đầu lớn như vậy, miệng dài như vậy, nuốt một cái là được ngay một người rất đơn giản. Nhưng ...... yêu thú này chỉ lớn chừng đó, làm sao một hơi liên tiếp nuốt ba người chứ? Bụng nó làm sao chứa được?
Đằng Thanh Sơn phát hiện, bụng con yêu thú chỉ hơi phồng lên một chút.
- Vèo!
Đằng Thanh Sơn vọt tới, nhảy thẳng đến trên đầu con yêu thú.
- Rống!
Con yêu thú ngửa cổ, mở miệng như chậu máu muốn cắn hắn một phát.
- Muốn chết!
Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn trực tiếp đâm một phát!
Thương pháp Như Ảnh Tùy Hình - một tám vạn cân!
- Choang!
Thanh âm thanh thúy, con yêu thú bị một thương ẩn chứa cự lực đánh ngã sầm xuống đất, rồi sau đó lập tức xoay người đứng lên.
- Lân giáp lợi hại thật!
Đằng Thanh Sơn liếc mắt ngưng thần, phát hiện ra chỉ có một lân phiến vỡ vụn. Phía dưới lân phiến vỡ ra lại còn có một tầng lân phiến khác,
- Đáng tiếc, sức lực thân thể của nó tựa hồ rất bình thường, bị ta trường thương đâm một cái đã ngã rồi. Chẳng trách tên họ Đào kêu lên là dùng binh khí nặng.
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu được nhược điểm của yêu thú.
Mặc dù lân phiến phòng ngự rất mạnh, nhưng sức mạnh thân mình cũng bình thường.
- Gừ~~
Yêu thú ngửa đầu gầm lên một tiếng, đột nhiên toàn bộ thân thể biến thành đỏ bừng, ẩn ẩn có hồng quang.
- Ầm!
Yêu thú trong nháy mắt hóa thành một ảo ảnh màu đỏ, lủi về phía xa xa.
- Nhanh thật.
Đoạn Hầu rùng mình, lập tức mắt y sáng rực lên.
......
Trên luyện võ trường, tên cao thủ Đào của Thiết Y Môn cũng nghe thấy Đằng Thanh Sơn và Đoạn Hầu đang nói chuyện. Nghe tới chỗ Toàn thân đỏ bừng, trên mặt Đào lộ ra vẻ mừng rỡ như điên: Toàn thân đỏ bừng hả? Cái này...... chẳng lẽ nó là Xích Lân thú? Đúng! Những ghi chép về Xích Lân thú, khi Xích Lân thú còn nhỏ đúng là có màu đen! Chờ khi Xích Lân thú trưởng thành ăn được Hắc Hỏa linh quả, lân giáp mới có thể biến đổi, toàn thân trở nên màu đỏ, lúc đó mới cao ba trượng!
-
Xích Lân ấu thú. Đào âm thầm suy nghĩ. Sự tình này không thể truyền ra ngoài. Nếu không Hắc Hỏa linh quả sẽ rất khó đoạt được
Đúng lúc này ——
- Ha ha... Là Xích Lân thú. Là Xích Lân thú!
Một tràng cười lớn vang lên. Sắc mặt Đào đại biến, người đang cười lớn chính là Đoạn Hầu.
- Đoạn Hầu.
Đào tiến lên trừng mắt nhìn hắn.
- Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì?
Đoạn Hầu liền cười rộ lên.
- Ha ha… Ta đã hiểu. Ngươi muốn cho Thiết Y Môn của ngươi độc chiếm bảo bối đó?
- Đừng nói nữa. - Đào thì thào nói.
Đằng Thanh Sơn ở một bên, trong lòng đầy nghi hoặc, hắn liền truy vấn:
- Đoàn huynh, ngươi nói là Xích Lân thú hả? Nó là cái gì?
Tên Đào lập tức trừng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, nhưng hắn không thèm đếm xỉa đến y.
Đoạn Hầu vừa cười vừa nói:
- Có người không muốn cho ta nói. Ta càng muốn nói! Tần Lang huynh, Xích Lân thú này là một yêu thú cực kỳ lợi hại. Truyền thuyết nói nó cao chừng ba trượng, dài năm sáu trượng, thoạt nhìn giống như một toà núi nhỏ. Hơn nữa toàn thân đỏ sậm, đến cả tiên thiên cường giả cũng khó có thể công phá được lân giáp của nó! Ngoài ra nó có thể phun hỏa diễm, hỏa diễm này có thể nấu chảy sắt thép!
Đằng Thanh Sơn nghe mà kinh hãi.
Cao ba trượng? Vậy nó cao tới căn nhà ba tầng, hơn nữa cường giả tiên thiên cũng khó mà phá được kỳ lân giáp. Có thể phun hỏa diễm nấu chảy sắt thép? Loại yêu thú này đích thật là đáng sợ.
Đào đứng bên cạnh trong lòng thầm hận.
Y hiểu rõ thực lực của Đoạn Hầu. Khi y đuổi giết Xích Lân thú đã bị thương, nên cũng không phải là đối thủ của Đoạn Hầu. Huống chi bên cạnh còn có một cao thủ thần bí Tần Lang người có thể đánh Xích Thú bị thương.
- Nhưng đó là Xích Lân thú trưởng thành. Theo sách vở ghi lại, khi Xích Lân thú còn bé, nó có lân giáp màu đen. Chỉ trong lúc nguy cấp mới toàn bộ biến thân trở nên đỏ đậm. Vì gặp nó quá ngắn ngủi, nên đệ trước giờ không ngờ nó là Xích Lân thú. Bây giờ thì biết rồi, nó là Xích Lân ấu thú mà là loại Xích Lân thú chưa lớn!
Đoạn Hầu thuật lại suy nghĩ của mình.
Đằng Thanh Sơn vừa nghe thế dở khóc cười dở cười.
Con yêu thú có phòng ngự biến thái như vậy lại chỉ là một ấu thú.
- Nhưng Xích Lân thú quá lợi hại, chúng ta cũng không có cách nào thu phục được nó. Điều chính thức làm cho võ giả tâm động là linh bảo luôn luôn đi đôi với xích thú.
Đoạn Hầu mắt tỏa sáng, nói liên tục.
- Tần Lang huynh. Khi con Xích Lân thú lớn lên chỉ có ăn Hắc Hỏa linh quả mới có thể lột xác lần cuối cùng, lột được hắc sắc lân giáp và xuất hiện lân giáp màu đỏ, lúc đó sẽ trở thành yêu thú đáng sợ! Võ giả chúng ta có thể cướp trước nó, đoạt được Hắc Hỏa linh quả!
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra
Xích Lân thú ăn Hắc Hỏa linh quả rồi biến thành yêu thú mà đến cả tiên thiên cường giả cũng phải yêu kiêng kỵ. Nếu người ăn thì sao nhỉ?