Cửu Đỉnh Ký
Chương 129 : Không Biết Tự Lượng Sức Mình
Ngày đăng: 19:18 20/04/20
Sáng sớm hôm sau ở ngoài Hoa thành, trong tiền viện nơi đám người Đằng Thanh Sơn trú, mọi người đang tụ tập tại đó.
- Các vị đại nhân.
Dương Tháp cất cao giọng nói.
- Những thượng đẳng chiến mã của các vị tạm thời gửi lại đây. Để tới Hỏa Diệm Sơn, các vị cần cưỡi những con ngựa vàng này!
Lúc này ở cửa phủ đệ đã có rất nhiều ngựa vàng giá rẻ đứng ở đó. Cảnh này làm không ít cao thủ Quy Nguyên Tông nhướng mày.
Cưỡi ngựa vàng, quả thật quá mất mặt.
Ký Hồng lạnh lùng bảo:
- Chúng ta đi Hỏa Diệm Sơn và sẽ đóng trại ở đó! Có thể phải ở đó tầm một đến hai tháng. Nếu dùng thượng đẳng chiến mã rất dễ khiến cho vài võ giả nổi lòng tham! Được rồi, mọi người lên ngựa, xuất phát!
Ký Hồng ra lệnh một tiếng. Tám mươi người leo lên chiến mã.
Không chỉ là tám mươi người, Dương Tháp cũng ra lệnh cho mười tên người hầu lên ngựa.
- Tới Hỏa Diệm Sơn, mười người hầu của tại hạ sẽ cung cấp cho các vị đại nhân những nhu cầu cần thiết trong thời gian một đến hai tháng.
Dương Tháp cười nói. Đám người Đằng Thanh Sơn rầm rộ ly khai Hoa thành, nhanh chóng đi tới Hỏa Diệm Sơn.
*****
Ngựa vàng mặc dù là ngựa giá rẻ, nhưng một ngày cũng có thể chạy ba bốn trăm dặm. Từ Hoa Thành tới chân núi Hỏa Diệm Sơn tổng cộng mất hai thời thần.
Lúc tới đó thì đã giữa trưa.
Chân núi. Nơi đó xem ra dựng không ít trướng bồng. Chung quanh những trướng bồng cũng có không ít võ giả. Đám võ giả tụm năm tụm ba cùng một chỗ nói chuyện vui vẻ, giống như là một bữa tiệc long trọng. Đoàn người ngựa của Quy Nguyên Tông vừa đi tới, lập tức khiến cho không ít võ giả nhìn chăm chú.
- Nhìn kìa, đó là nhân mã của Quy Nguyên Tông! Người kia chính là một trong bốn đại thống lĩnh, Ký Hồng!
- Thiết Y Môn tới, đến cả Quy Nguyên Tông cũng đến rồi. Dự đoán không bao lâu nữa nhân mã Thanh hồ đảo ở xa hơn cũng sẽ tới. Từ Dương quận bé nhỏ làm sao tranh được với người ta?
......
Nghị luận ầm ĩ, những nhân vật thành danh biết rất nhiều người, nhưng họ thực sự nói không sai. Quy Nguyên Tông cũng như Thiết Y Môn, chỉ cần hạch tâm đệ tử đã có cả gần vạn người, còn có cả quân đội võ giả, đồng thời còn có nhiều vô số kể đệ tử bên ngoài...... so với những đại tông phái, phần đông những tiểu môn phái ở Từ Dương quận toàn bộ cộng lại cũng chỉ mấy trăm người, làm sao mà so được với người ta?
- Đóng trại! - Ký Hồng ra lệnh.
Lập tức mọi người xuống ngựa. Các quân sĩ Hắc Giáp Quân với cao thủ hạch tâm đệ tử được sự trợ giúp của mười tên người hầu đang bắt đầu đóng trại!
Những căn lều lớn chẳng mấy chốc đã được dựng cố định. Mỗi một lều đều đủ để cho mười người ở bên trong ngủ nghỉ.
Mười hai căn lều lớn, trong đó có hai căn lều lớn là để cho mười tên người hầu nghỉ ngơi. Sau này việc nấu nước thổi cơm, đều là do những người hầu này chịu trách nhiệm. Đám người Đằng Thanh Sơn có thể an tâm tìm kiếm Hắc Hỏa linh quả.
- Thanh Sơn, chỗ này cũng không quá nhiều người. Đếm sơ một lượt cũng chỉ có hai ba trăm người thôi.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
- Ngươi có chuẩn bị chưa?
Cổ Lương trước bị khí thế của Hắc Giáp quân chấn trụ, bây giờ bị Đằng Thanh Sơn vừa hỏi như vậy, nhất thời kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
Đằng Thanh Sơn thấy thế âm thầm lắc đầu:
- Tâm tính không đủ kiên định. Hắn là một thiên phú, nhưng lại không gặp nhiều trở ngại lớn. Tiểu tử kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự nhận mình rất giỏi.
Đối với loại thanh niên này Đằng Thanh Sơn không có chút hứng thú nào. Lập tức đám người Đằng Thanh Sơn theo nhau bỏ đi.
Cổ Lương lúc này mới phản ứng:
- Đi rồi à!
- Thiếu đương gia, Đằng Thanh Sơn đó nhất định sợ người rồi.
Đám mã tặc trước kia không dám lên tiếng bây giờ có người kêu lên.
- Hừ. Đồ nhát gan. - Cổ Lương căm hận nói.
- Thiếu đương gia, Đằng Thanh Sơn có thể đánh bại Mạnh Điền. Thủ đoạn khẳng định rất lợi hại, không thể coi thường.
Cũng có mã tặc cẩn thận dặn.
- Chúng ta đi! - Cổ Lương quát.
......
Trời tối, đám người Đằng Thanh Sơn đã xuống núi, đi dọc theo chân núi hướng về phía đóng trại lúc trước.
- Thanh Sơn, hôm nay lại có tới ba người khiêu chiến với đệ! Nhưng thoạt nhìn đều rất bình thường, bị khí thế huynh đệ Hắc Giáp quân chúng ta chấn nhiếp, thật sự là không biết tự lượng sức.
Đằng Thanh Hổ cảm khái, Đằng Thanh Sơn cũng dở khóc dở cười. Trong thiên hạ này không có nhiều người biết điều lắm.
Nhưng khí thế của quân sĩ Hắc Giáp Quân đích xác rất đáng sợ.
Hai mươi người nhìn về một chỗ, ánh mắt sắc lạnh, khí thế đó còn đáng sợ hơn cả mấy trăm mã tặc bình thường. Điều này cũng bớt cho Đằng Thanh Sơn rất nhiều phiền toái.
- Đô thống. Người đánh bại Mạnh Điền! Từ Dương quận Sở quận có rất nhiều người biết. Bây giờ rất nhiều người muốn đạp lên đầu người mà lên! Chúng ta tới đây một hai tháng, ngày đầu tiên đã có ba người khiêu chiến. Sau này, chắc càng nhiều phiền toái hơn đó - Đỗ Hồng nói.
Đằng Thanh Sơn không khỏi nhướng mày. Chính xác rất nhiều võ giả khổ tu hơn mười năm cũng vì một chữ thành danh.
Hơn một tháng sau chắc chắn gặp không ít phiền toái!
Phải chấn nhiếp những người đó một phen! - Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng.