Cửu Đỉnh Ký

Chương 168 : Đánh ra ngoài

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Rượu chu quả trong hầm đá kêu ùng ục, chẳng mấy chốc, cả hồ lô đã đầy. Đằng Thanh Sơn nhanh chóng lau phía ngoài hồ lô một chút, sau đó đậy nắp bình, rồi nhét luôn vào bao.



"Thiết Tí Hầu thật là nghèo. Ngoại trừ rượu chu quả, chẳng còn thứ gì khác. Yêu thú mặc dù có trí tuệ, nhưng về phương diện nhu cầu hưởng lạc thì rất thấp. Ừm... Chu quả có rồi, cũng nên đi thôi!" Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn chung quanh, rồi cột chặt cái bao vào người, cầm cây Luân Hồi thương, nhón chân không một tiếng động ly khai khỏi hang.



Trong hang ổ của bầy khỉ, trận đánh nhau diễn ra rất nhanh chóng. Đám yêu thú cướp rượu chu quả để uống. Uống rồi, cả đám nhanh chóng bỏ chạy. Còn đám Thiết Tí Hầu kéo đàn kéo lũ chạy tới, chỉ muốn giết chết yêu thú. Dám đến cướp rượu, đều có vài phần bổn sự. Hơn phân nửa yêu thú đều bị thương chạy đi. Chỉ lại hai con yêu thú xui xẻo bị Thiết Tí Hầu phân thây!



Đương nhiên, Thiết Tí Hầu cũng chết hai con. Thế giới loài thú vốn tàn khốc như thế.



"Khẹt!"



"Khẹt… khẹt!!!"



Đám Thiết Tí Hầu đánh một trận đại thắng, đều hưng phấn hoan hô. Xa xa, Kim Đồng Hầu Vương và thần ưng cũng đánh nhau kịch liệt. Trên người hai con đều có đầy vết thương. Chỉ nghe những tiếng tiếng kêu cao vút bén nhọn, con thần ưng rốt cục bay thẳng lên cao. Kim Đồng Hầu Vương cũng thôi không đuổi nữa.



"Khẹt!" Thân ảnh Hầu Vương thấp thoáng trên trời, rống lên vài tiếng.



Ngay lúc này…



Trên vách huyệt động sâu thẳm, một thân ảnh như một con thằn lằn toàn thân dán vào vách núi. Luân Hồi thương cắm vào đai lưng, cả người hòa vào bóng đêm. Hắn sử dụng cả hai tay hai chân, không một tiếng động dán vào đỉnh thạch bích, từ từ tới gần nửa động khẩu. Đôi mắt thời khắc nào cũng chú ý tới hai con Thiết Tí Hầu cao lớn ngoài cửa động!



"Thật sự là xui xẻo!" Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. " Xem ra đám yêu thú chém giết bên ngoài đã kết thúc. Lại còn hai con Thiết Tí Hầu cao lớn tự mình trấn thủ! Mấy con này đánh nhanh quá. "



Vốn Đằng Thanh Sơn nghĩ rằng cuộc đánh nhau còn đang tiếp tục. Hắn có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy đi.



Ai ngờ...



Đám yêu thú này phụ kỳ vọng của hắn. Cả đám yêu thú đều ham sống sợ chết, uống được chu quả tửu xong là cả đám chạy trốn. Trong chốc lát hang ổ bầy khỉ đã im lặng.



"Hy vọng bọn chúng không phát hiện ra ta. " Đằng Thanh Sơn chậm rãi tới gần cửa động.



Kỳ thật, hắn chỉ cần một tay là có thể làm cho cả người dán vào đỉnh vách núi. Thế nhưng... vì an toàn, không muốn phát ra chút tiếng động nào, Đằng Thanh Sơn dùng hai tay hai chân, đến cả toàn thân cũng dùng sức. Cả thân người giống như hút dính vào đỉnh thạch bích. Lúc này, khoảng cách với miệng huyệt động chỉ còn có hai trượng!



Hai con Thiết Tí Hầu cao lớn ở miệng huyệt động, trong đó có một con đột nhiên nghiêng người chỉ móng vuốt về phía xa kêu Khẹt như muốn nói cái gì.



Vì nó hơi nghiêng người, khóe mắt đã phát hiện ra Đằng Thanh Sơn trên đỉnh thạch bích.



"Khẹt!"



Con Thiết Tí Hầu cao lớn trợn mắt, lại có nhân loại tiến vào hang hổ bầy khỉ chúng nó à!




"Mấy con khỉ này quả là rất mạnh. " Đằng Thanh Sơn quần áo nát bấy, một vết rách xuất hiện trên cánh tay. Tuy nhiên chỉ là rách da thôi. Hỗn Nguyên Nhất Khí thương cũng không phải phòng ngự tuyệt đối. Nếu địch nhân vây công thật mạnh, một khi tốc độ Luân Hồi thương đã bị ảnh hưởng, thương pháp phòng ngự sẽ không hoàn mỹ.



Nhanh như thiểm điện ——



Vừa đột phá được con Thiết Tí cao lớn và mười một con Thiết Tí Hầu bình thường, Đằng Thanh Sơn nhằm thẳng về phía nam.



"Khẹt!" Hầu Vương cuộng nộ đã đuổi đến nơi. Kim quang lóe lên, cực kỳ bạo ngược.



Vù!



Vừa nhảy vừa đánh tới.



Vốn đang lao về phía bên kia cực nhanh, Đằng Thanh Sơn đột nhiên quay đầu lại rồi vung tay —— một luồng hàn quang phá không!



Giữa không trung hiện lên một luồng quang mang kim loại!



"Bùng!" Hữu trảo của Hầu Vương bóp nát phi đao. Phi đao này ẩn chứa lực đạo vượt qua hai mươi vạn cân, toàn bộ giáng vào người nó khi còn đang ở giữa không trung, nên cả thân người Hầu vương bị đánh lùi về phía sau.



"Lợi trảo của Hầu Vương có tốc độ còn nhanh hơn tốc độ phi đao của ta. " Đằng Thanh Sơn thán phục. " Hầu Vương này mạnh hơn ta nhiều. Phỏng chừng có thể so được với cường giả cấp bậc Tiên Thiên Kim Đan. " Đằng Thanh Sơn càng thêm kiên định về lựa chọn của mình. Đối mặt với yêu thú đáng sợ như vậy, một khi bị đuổi theo, hẳn chắc chắn phải chết!



"Khẹt!" Hầu Vương bị phản chấn về phía sau, lập tức tiếp tục lao lên.



Song ….



Hầu Vương bị phản chấn hạ xuống nên trì hoãn trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn đã vọt tới bên bờ nam Thiết Tí Hầu Sơn —— đứng trên vách đá! Phía dưới vách đá là sương trắng lượn lờ, Thâm bất khả trắc, sâu khôn lường!



Không chút do dự!



Vù!



Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi thương, nhảy mạnh xuống dưới chân núi.



"Khẹt!" Hầu Vương đứng trên vách đá, nổi điên lên, chụp lấy hai tảng đá, ném mạnh về phía Đằng Thanh Sơn.



Àm!Ầm!



Người đang lơ lửng ở giữa không trung, Đằng Thanh Sơn không thể né tránh!