Cửu Đỉnh Ký
Chương 172 : Hắc thiết bảo đồ
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
Trên đỉnh Ngân Giác Sơn, bên cạnh bờ hồ, Ngụy Thương Long và trung niên cụt tay mừng rỡ bàn về Thiên Ưng Trảo. Đột nhiên, Ngụy Thương Long tựa hồ nhận ra cái gì đó, giật mình quay đầu nhìn về phía sau.
- Chết đi!
Khi Ngụy Thương Long vừa quay đầu, Đằng Thanh Sơn đã bắn ra hai thanh phi đao trong tay. Véo! Véo! Hai thanh phi đao xuyên qua không gian vọt tới. Khoảng cách hơn mười trượng, với tốc độ phi đao của Đằng Thanh Sơn, hai cao thủ hậu thiên không chút chuẩn bị, làm sao mà tránh khỏi chứ?
- Phốc! Phốc!
Hai thanh phi đao bắn vào sau gáy, rồi từ khoang miệng bắn ra ngoài! Ngụy Thương Long và trung niên một tay trừng mắt, vô lực ngã xuống bên cạnh bộ hài cốt.
- Phù!
Hai người vừa ngã xuống, Đằng Thanh Sơn cũng nhẹ nhàng lướt tới. Hắn không thèm liếc nhìn hai người vừa chết, tay trái tùy ý lượm vài viên đá nhỏ dưới đất, tay phải còn lại chụp vào tiểu đỉnh màu đen đang vứt trơ trọi trên đất. Ánh mắt hắn vẫn hoàn toàn dán vào tiểu đỉnh. Tay phải vuốt nhè nhè bên ngoài tiểu đỉnh màu đen này.
- Chính là nó. Chính là nó. Giống như đúc!
Di vật mà thê tử kiếp trước rất coi trọng, nay trùng sinh lại gặp lại nó.. tiểu đỉnh màu đen trong tay Đằng Thanh Sơn tựa hồ hoàn toàn trùng hợp.
- Chất liệu này, xúc giác này... giống hệt nhau.
Mắt Đằng Thanh Sơn hơi rơm rớm. Sau đó, Đằng Thanh Sơn trịnh trọng gỡ tiểu đỉnh màu đen ra, rồi đeo vào trước ngực. Cảm thụ tiểu đỉnh dán vào ngực, Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn bộ hài cốt chìm dưới đáy hồ mấy trăm năm, thầm nghĩ.
- Ngụy Đan tiền bối, không ngờ ngài lại có được tiểu đỉnh. Ngài và ta tuy cách nhau sáu trăm năm, nhưng cũng coi như có duyên phận.
Chính vào lúc này…
- Rào!
Một đạo nhân ảnh từ mặt nước vọt ra, chính là một cao thủ hậu thiên của Thiết Y Môn vừa đi xuống đáy hồ tìm kiếm bảo đồ.
Ánh mắt lạnh lùng, Đằng Thanh Sơn bắn ra một hòn đá.
Phốc!
Bộ vị ấn đường của người nọ bị hòn đá bắn thủng, thân thể vô lực như muốn chìm xuống nước. Đằng Thanh Sơn đứng trên bờ hồ lập tức vươn tay chụp lấy thi thể đó, rồi để thi thể đó tùy ý ngã xuống đất.
Dưới đáy hồ sâu, ánh sáng từ mặt trời chiếu xuống rất yếu ớt. Nhưng, dưới đáy hồ có một màn hào quang màu trắng bơi qua lại. Trong màn hào quang này chính là Đặng Canh! Với tiên thiên chân nguyên ly thể, hình thành màn hào quang chung quanh thân thể. Bên trong màn hào quang này không hề thiếu không khí. Với năng lực nín thở của Đặng Canh, chút không khí ấy đủ để hắn lặn rất lâu dưới đáy hồ.
- Chẳng lẽ bảo đồ đó bị tên cường giả giết chết Ngụy Đan tiền bối mang đi rồi?
Đặng Canh cau mày. Hắn cúi đầu, màn hào quang chỉ bao phủ tới khuỷu tay. Hai tay của hắn sục vào hồ nước, không ngừng đánh tung lớp bùn dưới đáy hồ lên.
- Mặc kệ như thế nào. Lật tung cả đáy hồ lên xem rồi tính sau.
Đặng Canh quả là người rất kiên nhẫn. Từng tấc từng tấc bị lật đi lật lại, rồi soi tìm. Một vài tảng đá, vài thi thể loài chim bay thối rữa ở đó cũng bị xới tung. Tìm trong đáy hồ một hồi, cũng đã gần một canh giờ rồi! Đặng Canh lúc này mới chỉ tìm trong một phần đáy hồ, khoảng non nửa khu vực mà thôi.
- Hử?
Đặng Canh tay khua khoắng trong đám bùn, đột nhiên chạm phải một khối gì cưng cứng. Đặng Canh không hưng phấn chút nào, chỉ tùy ý móc vật cứng rắn đó ra ngoài. Dưới đáy hồ gặp phải những thứ cưng cứng là việc quá bình thường. Những hài cốt của loài chim, những tảng đá chìm xuống đây nhiều lắm. Song khi hắn vừa rút tay ra, mắt liền mở to ra.
Đây là một vật hình lập phương rất cứng. Đặng Canh hai tay vung mạnh một cái, chùi sạch tầng bùn bên ngoài đồ vật này. Với quang mang từ màn hào quang chân nguyên chiếu vào, Đặng Canh có thể thấy rõ ràng —— đây là một phiến kim loại đen. Trên phiến kim loại màu đen này có một mặt hình như khắc dày đặc những vết khắc kì lạ.
Chất liệu này rất quen thuộc, những vết khắc rất quen thuộc, làm cho Đặng Canh phát run lên vì kích động.
- Ha ha. Là nó. Đúng là nó.
Hai tay Đặng Canh không khỏi run lên.
- Bảo đồ hắc thiết! Ha ha. Một nửa bảo đồ hắc thiết. Thiết Y Môn ta rốt cục đã có rồi! Tổ sư gia! Thiết Y Môn ta có hi vọng hưng thịnh rồi. Ha ha. Một nửa trên của bảo đồ hắc thiết, Tổ sư gia đã có được từ một ngàn năm trước, chỉ thiếu có phần dưới của bộ phận bảo đồ thôi. Bây giờ, bảo đồ hợp nhất. Xong rồi! Thiết Y Môn ta có thể mở ra bảo tàng của Vũ Hoàng trong truyền thuyết rồi!
Đặng Canh toàn thân kích động run lên. Tổ sư gia Thiết Y Môn khi lâm tử vẫn nhắc nhở các thế hệ môn chủ Thiết Y Môn đời sau, phải vĩnh viễn không bỏ qua việc tìm kiếm nửa bộ phận bảo đồ hắc thiết này! Thiết Y Môn có nửa phần bảo đồ. Chỉ cần không tiết lộ... Chà … Người khác mà có được nửa bộ phận này cũng không có cách nào mở ra bảo tàng. Do đó, Thiết Y Môn chỉ cần cố gắng, cuối cùng cũng có một ngày có thể thành công.
- Một ngàn năm rồi! Ha ha...
Đặng Canh kích động chưa từng thấy. Đột nhiên, ánh mắt hắn chợt đứng lại.
- Ủa. Hắc thiết bảo đồ này còn ghi vài dòng chữ nhỏ?
Trong những vết khắc dày đặc trên bảo đồ hắc thiết, lại có một hàng chữ viết …
"Người có được tàng bảo đồ mà xông vào là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Người có được tàng bảo đồ này cần mang theo một đỉnh trong số cửu đỉnh. Cần phải ghi nhớ!"