Cửu Đỉnh Ký

Chương 174 : Vong Ngã Chi Cảnh

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Tiểu đỉnh màu đen là vật truyền thừa của Thiết Y Môn các ngươi sao?



Nét mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc.



Đặng Canh vốn chuẩn bị giết chết Đằng Thanh Sơn đoạt lấy tiểu đỉnh đen, nhưng sau một trận giao thủ ngắn ngủi, y cũng phát hiện ra đối thủ rất khó xơi, tự nhiên thay đổi sách lược. Y mỉm cười gật đầu nói:



- Đúng, chính là vật truyền thừa của Thiết Y Môn chúng ta. Năm đó bị Ngụy Đan đoạt đi, tới bây giờ mới tìm lại được, cũng xin ngươi đưa tiểu đỉnh màu đen trao lại cho Thiết Y Môn của ta, sự tình trước đây sẽ hoàn toàn xóa bỏ!



- Đưa lại, đưa lại cái rắm!



Đằng Thanh Sơn thô lỗ quát, vết sẹo làm hắn có vẻ càng dữ tợn hơn,



- Đặng Canh! Ngươi là đồ khốn khiếp vô liêm sỉ, có biết ta là ai không?



Đặng Canh sắc mặt trầm xuống, nam tử thô lỗ này mắng y là vô liêm sỉ, làm y hơi tức giận.



- Ngụy Đan tiền bối chính là tổ sư gia môn hộ của ta!



Đằng Thanh Sơn ngẩng cao đầu, quát lớn,



- Trong thiên hạ sở trường quyền pháp, chẳng có bao nhiêu người còn có thể đạt tới tiên thiên cảnh giới. Vừa rồi, ngươi cũng thưởng thức được nắm tay của ta... hẳn là cũng đoán được thân phận của ta. Ta chính là truyền nhân của Ngụy Đan tiền bối. Ngụy Đan tổ sư gia năm đó ẩn cư ở Ngân Giác Sơn, nhưng sau đó lại biến mất vô tung, Thiên Ưng Môn ta với các đời môn chủ, đều thỉnh thoảng đến Ngân Giác Sơn, xem như bái tế tổ sư gia một chút.



Đặng Canh chết lặng.



Quyền pháp của Ngụy Đan? Sáu trăm năm rồi, hơn nữa giấy chỉ mới được phát minh ra hai ba trăm năm gần đây. Những nghi chép lúc trước đều rất giản lược, những ghi chép trên da dê, cũng chỉ có vài dòng ghi việc liên quan tới Ngụy Đan, cũng chỉ đơn giản miêu tả là Ngụy Đan có quyền pháp bá đạo, sắc bén. Hơn nữa, Ngụy Đan cũng không có truyền nhân!



Nhưng Đặng Canh cũng không biết về quyền pháp của Đằng Thanh Sơn.



Trên bộ sách có nói Ngụy Đan không có truyền nhân là không có truyền nhân sao? Ngầm thu một đệ tử cả ngoại nhân cũng không biết, điều đó cũng chẳng có gì là kỳ quái!



- Lần này ta tới Ngân Giác Sơn để bái tế tổ sư gia. Ai ngờ thấy Thiết Y Môn các ngươi dám vớt hài cốt của tổ sư gia! Khinh nhờn hài cốt của tổ sư gia. Ta há có thể tha cho chúng chứ?



Đằng Thanh Sơn cất cao giọng nói.



- Thiên Ưng Trảo này chính là thần binh của Thiên Ưng Môn ta. Chỉ có trên tay ta mới có thể phát huy uy lực lớn nhất! Còn nữa tiểu đỉnh màu đen này cũng là vật thiết thân của tổ sư gia ta. Cũng phải là vật kế thừa của Thiên Ưng Môn ta. Thiết Y Môn các ngươi dựa vào cái gì mà muốn lấy?



Đằng Thanh Sơn nói ra một hơi, Thật sự làm cho Đặng Canh á khẩu không trả lời được.



Đặng Canh ngụy ngôn muốn dùng đạo lý để áp chế Đằng Thanh Sơn.



Ai ngờ. Đằng Thanh Sơn còn cao tay hơn nhiều. Xem ra còn giỏi hơn cả y.



- Ngươi... Thiên Ưng Môn? Ngụy Đan là môn phái nào? Sao ta chưa từng nghe qua?



Đặng Canh nói.



- Có nhiều việc ngươi cũng chẳng biết!


- Đừng chạy!



Hai mắt Đặng Canh xám đục, giống như một con dã thú gầm gừ bắn vào vô số loạn thạch đang trở ngại mình, hóa thành một ánh lưu quang truy theo Đằng Thanh Sơn cực nhanh.



Vù!



Vù!



Hai người một trước một sau, Đặng Canh là cường giả tiên thiên thực đan, rất sở trường về khinh công. Nhưng cái quỷ dị là... Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn.



- Một người điên! Nhưng cũng chỉ tiến vào Vong Ngã Chi Cảnh, chạy mãi thì tốc độ cũng sẽ không gia tăng.



Đằng Thanh Sơn giống như một tia chớp, hắn bây giờ đã là cường giả tiên thiên! Do đó... Với Thiên Nhai Hành mà kiếp trước hắn học được, hắn rốt cục có thể thi triển đến khinh công tầng thứ hai rồi.



Thiên Nhai Hành tổng cộng có ba tầng, ba về bộ pháp, sáu về kinh mạch.



Khi đạt tới tiên thiên mới có thể thi triển tầng thứ hai.



Tốc độ tầng thứ nhất đã rất kinh người, một khi thi triển tầng thứ hai, phối hợp với thân thể quái vật của Đằng Thanh Sơn.



Đặng Canh chỉ có thể trơ mắt nhìn Đằng Thanh Sơn biến mất trong tầm nhìn. Mãi đến khi thoát khỏi trạng thái điên loạn, Đặng Canh mới dừng lại, hai tròng mắt cũng khôi phục lại vẻ trong trẻo.



- Để hắn chạy mất rồi!



Đặng Canh thở phì ra một bụng đầy lửa giận, hai mắt hơi đỏ lên,



- Cửu Châu đỉnh! Thiếu chút nữa đã tới tay ta rồi!!!



Thiết Y Môn khổ cực một ngàn năm, bao nhiêu gian khổ? Hơn nữa, tiểu đỉnh từng nằm ngay dưới mắt Đặng Canh lại không để ý, đến khi tìm thấy bảo đồ hắc thiết, y mới ý thức được tiểu đỉnh đặc biệt như thế nào.



Khi y muốn lấy nó... tiểu đỉnh bị người ta lấy đi!



Tất cả đều đã muộn!



Đã tìm được bảo đồ hắc thiết lại không cách nào tìm được bảo tàng của Vũ Hoàng, trên bảo đồ nói rõ xông vào là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.



- A a a...



Đặng Canh gầm lên một tiếng, Ngân Lân Kiếm trong tay điên cuồng bổ ra chung quanh.



Ầm! Ầm! Ầm!



Núi đá nổ tung, chung quanh những cây đại thụ ầm ầm sụp đổ, Đặng Canh sắc mặt dữ tợn gầm rú:



- Môn chủ Thiên Ưng Môn, ta nhất định phải bầm thây thành ngươi vạn đoạn!



Tiếng gầm gừ quanh quẩn khắp núi rừng Man Hoang, làm không ít mãnh thú độc xà sợ hãi chạy loạn cả lên.