Cửu Đỉnh Ký
Chương 179 : Bùi Tam
Ngày đăng: 19:19 20/04/20
- Sư phụ! Con tạm thời không muốn nghĩ với việc thành thân. - Đằng Thanh Sơn nói.
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn thật sâu, rồi sau đó cười rộ lên:
- Ha ha… Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao tên tiểu tử nhà ngươi mới mười bảy tuổi có thể đạt tới tiên thiên rồi! Ngươi giống hệt như Hạng Phàm Trần kia, toàn thân tinh lực đều bỏ vào việc tập luyện. Nhưng Thanh Sơn, ta phải nhắc nhở con, dựng vợ gả chồng cũng là đại sự của nhân sinh. Con không được quên điều đó đâu đấy. "
- Vâng! Con biết. - Đằng Thanh Sơn kỳ thật cũng đau đầu.
Thanh cô nương đúng là một cô gái tốt, khí chất như tiên nữ, rất tinh khiết. Một cô gái như vậy, trong thời loạn thế như thế này rất ít khi gặp được. Bởi vì khi đã trải qua những sự việc chém giết máu me, rất khó bảo toàn được sự thuần khiết như vậy. Còn Gia Cát Thanh là con gái tông chủ nên mới có được cuộc sống an nhàn. Hơn nữa, Gia Cát Nguyên Hồng dạy con rất tốt, nên mới có thể có được khí chất như vậy.
Thế nhưng, Đằng Thanh Sơn chỉ quan tâm tới Thanh cô nương như một muội muội, tuyệt không hề để ý đến tình cảm nam nữ.
Song lời của sư phụ nói thì Đằng Thanh Sơn cũng hiểu. Dựng vợ gả chồng đúng là chuyện đại sự!
Lúc này hắn đang sống trong một xã hội cổ đại. Mà trong cái xã hội này có ba thứ bất hiếu trong đó không có con là một tội lớn! Khi còn ở Đằng gia trang, cha hắn - Đằng Vĩnh Phàm từng ép Đằng Thanh Sơn sớm thành thân. Nhưng khi thấy Đằng Thanh Sơn tiến vào Quy Nguyên Tông phải dốc sức phấn đấu, nên mới cho trì hoãn vài năm.
"Dù gì cũng phải nghĩ tới việc nhà, cũng cần có người hương khói. Rồi cũng phải cho cha một đứa cháu trai. " Đằng Thanh Sơn thầm thở dài nghĩ: " Mặc kệ ra sao. Vài năm nữa từ từ cưới vợ cũng được". Hắn cũng không chắc mình có tìm được một người giống như Tiểu Miêu, một người có thể làm cho mình cảm động.
Đằng Thanh Sơn khẳng định cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý cho hắn cả đời này độc thân. Đồng thời với hiếu tâm của hắn vẫn không dám đoạn tuyệt hương khói trong nhà
...
- Sư phụ! Lúc con trở về có đi qua Vũ An Quận Thành, ở đó gặp phải một cao thủ, da đen, thân thể cường tráng, có tên là Thiết Tháp. Hắn khiêu chiến với con... Con phát hiện người này hẳn là tiên thiên cường giả. - Đằng Thanh Sơn đem ý nghĩ vẫn chôn trong bụng nói ra.
Gia Cát Nguyên Hồng chấn động:
- Tiên thiên cường giả khiêu chiến với ngươi? Chẳng lẽ hắn biết ngươi đạt tới tiên thiên rồi?
- Trước đó chắc cũng không biết đâu. - Đằng Thanh Sơn nói.
- Nhưng sau khi đấu với con hẳn là hắn đã biết. "
Mình có thể ngăn được một thiết giản, Thiết Tháp đương nhiên có thể đoán ra thực lực của Đằng Thanh Sơn.
Trong con sông An Dương Hà, một cái du thuyền cao hai tầng chậm rãi tiến lên. Mộng Đỗ Quyên ngồi trên đó đánh Thất huyền cầm, tiếng đàn quanh quẩn hai bên bờ An Dương Hà. Một người chèo thuyền mặc hắc y đứng ở đuôi tàu lái qua lại, còn nam tử áo tím Bùi Tam thì nằm trên boong tàu phía trước, thích ý ngả người trên chiếc ghế, nghe tiếng đàn, rung đùi đắc ý, trong miệng ê a hát.
- Lão gia! Ngài nói Cổ Thế Hữu đó có dám phái người tới đây nữa không? - Tráng hán Thiết Tháp đứng ở phía sau Bùi Tam hỏi.
Bùi Tam từ từ nhắm hai mắt ê a một tiểu khúc:
- Hả? Yên tâm, nếu tên Cổ Thế Hữu ngu tới trình độ đó, thì hắn là không thể có được tên trong Địa Bảng đâu. Nhưng lần này tới Dương Châu, chơi một chuyến thật là sướng. Đằng Thanh Sơn còn mạnh hơn những gì ta đoán trước, lại còn tìm được một nhạc công tài hoa như Đỗ Quyên cô nương.
- Đằng Thanh Sơn đó mới mười bảy tuổi đã tới tiên thiên, đích xác rất lợi hại. Chỉ có yêu tăng Hạng Phàm Trần mấy trăm năm trước là có thể so sánh được. - Tráng hán Thiết Tháp cũng tán dương.
- Nhưng Đằng Thanh Sơn luyện thương, còn Quy Nguyên Tông, về thương pháp lại rất bình thường. Lão gia, thiên phú của Đằng Thanh Sơn, bị Quy Nguyên Tông lãng phí mất rồi.
- Cứ nhìn mà xem! Cứ chờ thêm mười năm nữa, chẳng phải sẽ biết sao? - Nói xong, Bùi Tam lại híp mắt, hừ hừ ca một tiểu khúc.
Du thuyền chậm rãi đi về phía tây.
...
Quy Nguyên Tông, trong khuê phòng Gia Cát Thanh. Sau giờ ngọ ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Gia Cát Thanh đang ngồi cạnh bàn khâu một bộ quần áo. Đây là một bộ áo ngoài màu xanh, xem ra cũng sắp xong. Gia Cát Thanh lúc này đang cầm kim khâu, bàn tay đưa lên đưa xuống rất nhịp nhàng.
"Đằng đại ca chắc cũng trở lại từ Man Hoang rồi... " Trên mặt Gia Cát Thanh không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Một bộ áo ngoài màu xanh, là do nàng tự mình chọn nguyên liệu, thậm chí còn may cả lớp lót trong là một tầng tơ tằm trắng như tuyết. Khi mặc ngoại bào này, hiệu quả giữ ấm có thể so với áo lông cừu thượng đẳng, hơn nữa cũng có thể phòng ngự cung tiễn bình thường.
"Cha nói là sẽ giúp ta... Không biết Đằng đại ca... " Gia Cát Thanh vừa nghĩ tới đây mặt đã đỏ lên.
Ngay lúc này, Gia Cát Thanh nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy xa xa có một bóng người đang đi tới.
- Cha? - Gia Cát Thanh buông kim, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
- Thanh Thanh! Chiều nay không luyện kiếm à? - Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười hỏi.
- Dạ. - Gia Cát Thanh gật đầu, đương nhiên không luyện kiếm, nàng đang may quần áo.
- Được rồi! Thanh Sơn sư huynh ngươi hôm nay vừa trở về. - Gia Cát Nguyên Hồng nói.