Cửu Đỉnh Ký

Chương 196 : Điên Cuồng

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Chuyện phát sinh ở Đại Duyên Sơn, Nghi thành. Đằng Thanh Sơn lúc này đang ở quận Giang Ninh nên không biết được



Quận Giang Ninh. Đằng phủ.



Dưới mái đình, Đằng Thanh Sơn một thân trường bào xanh xám đang lẳng lặng ngồi trước thạch bàn. Trên thạch bàn là quyển sách U Nguyệt Thương Điển dày cộp được đóng cẩn thận. Bộ sách vừa lật xem tới phần sau.



"Theo U Nguyệt Thương Điển miêu tả về cái gọi là nhập vi của cảnh giới Tiên Thiên Hư Đan. Một chiêu Xích Hổ Bào yêu cầu về tiên thiên chân nguyên cực kỳ khó khăn, mình cũng làm được, cho thấy nhập vi của mình đã thành." Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, cảnh giới Nhập Vi, chia làm hai: một là nhập vi tự thân, hai là nhập vi không gian. (Nhập vi: khả năng khống chế)



"Theo bộ sách miêu tả. Nếu thần có thể rời khỏi thân thể, lan ra chung quanh trong phạm vi một trượng, duy trì thời gian uống một chén trà, coi như xong. Có thể thực hiện tới nhập vi không gian, là lĩnh ngộ được chỗ mấu chốt nhất của chân ngã hoặc vong ngã rồi."



Đằng Thanh Sơn khẽ nhắm hai mắt lại, thử để ý niệm ra khỏi ngoài thân thể. Có kinh nghiệm khống chế phi đao, Đằng Thanh Sơn rất dễ dàng làm cho ý niệm ly thể.



Nhưng lúc trước ý niệm có một vật để bám vào - Phi đao.



Bây giờ lại là hư không.



- Phù



Đằng Thanh Sơn nhíu mày mở mắt. "Thần của mình không có vật bám vào, chỉ là lan ra chung quanh thân thể mà đã tiêu hao ghê gớm như vậy."



Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, Đằng Thanh Sơn đã choáng váng đầu óc. Cũng tương tự như khi huấn luyện sát thủ ở kiếp trước, hắn đã mê muội khi đói đến cực hạn.



"Sao tiêu hao nhanh như vậy nhỉ." Đằng Thanh Sơn lại thử.



Chiến dịch giữa Thanh Hồ Đảo và Quy Nguyên Tông, mặc dù không chính thức đại chiến, Nhưng lại làm cho Đằng Thanh Sơn áp lực rất lớn.



Rất hiển nhiên ——



Mặc dù mình hoàn toàn bộc phát, đủ để đánh một trận với Tiên Thiên Thực Đan. Nhưng ở Cửu Châu mênh mông này, tuy là tự bảo vệ mình thì dễ dàng, nhưng nếu gặp phải đại sự, cũng rất khó chen chân vào. Áp lực tâm lý làm cho Đằng Thanh Sơn càng thêm khắc khổ, mong sớm ngày đột phá.



Bây giờ cái hắn muốn thứ nhất là, từ Tiên Thiên Hư Đan tu luyện tới Tiên Thiên Thực Đan.



Thứ hai là sáng chế ra một bộ nội gia quyền công pháp đỉnh cao vượt quá Hổ Hình Thông Thần Thuật, làm cho thân thể mạnh hơn. Chỉ là, khó khăn quá lớn.



Thanh Vũ vui vẻ đi tới đình viện, vừa tới dưới đình của Đằng Thanh Sơn: "Anh mình thật không biết mệt. Cũng không biết là rảnh phải đi chơi với tiểu Thanh nữa." Vừa nghĩ tới Gia Cát Thanh, Thanh Vũ cười trộm. "Hừ hừ, đợi hơn một tháng nữa, tới lễ tết, cha và mẹ sẽ tới đây. Đến lúc đó, với tài nấu nướng và tướng mạo của tiểu Thanh, cha mẹ nhất định rất thích. He he, anh, đợi đến lúc đó, cha mẹ mà nói với ngươi, xem ngươi nói gì đây."



"Còn hơn một tháng nữa, ừm, nhớ cha mẹ quá." Thanh Vũ thu lại nụ cười, nhìn về phương tây.



Từ bé đã sống chung với cha mẹ. Mẫu thân hiền lành mà thiện lương, cha ôn hòa mà uy nghiêm. Ăn cơm mẹ nấu hơn mười năm, Thanh Vũ rất nhớ cha mẹ.




Thiết Y Môn, Quy Nguyên Tông, thấy Thanh Hồ Đảo cường đại, hy vọng mình có thể theo kịp Thanh Hồ đảo, trở thành đệ nhất Dương Châu.



Còn Thanh Hồ Đảo, hy vọng có một ngày, có thể so sánh vai được với Ma Ni Tự. Cho dù không theo kịp Ma Ni Tự, cũng muốn vượt qua Vũ Hoàng môn, gia tộc họ Doanh.



Còn nhân loại.



Thiếu đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Thế Hữu, xuất thân ngon lành, từ bé đã được khoác cho cái hào quang thiên tài. Nhưng khi Đằng Thanh Sơn quật khởi, trong lòng hắn bắt đầu không cân bằng.



Đằng Thanh Sơn, thực lực rất mạnh. Mười bảy tuổi, đủ để đấu một trận với cường giả Tiên Thiên Thực Đan. Nhưng hắn cũng không thỏa mãn, hắn tiếp tục theo đuổi đỉnh cao.



Đằng Vĩnh Phàm, một hán tử bình thường. Khi còn trẻ, hy vọng có một nhi tử vĩ đại, không cầu có thể vượt qua Đằng Thanh Hổ, cũng muốn không kém quá xa. Nhưng trời đã ban cho hắn một con trai, biểu hiện của nhi tử vượt xa kỳ vọng. Con mình thậm chí còn làm cho Đằng gia trang cường đại tới mức những bang phái mã tặc cũng không dám trêu vào.



Nếu không phải có Đằng Thanh Sơn, vài lần bang phái mã tặc tranh quyền, Đằng gia trang cho dù không bị diệt, cũng phải chết một mớ tộc nhân.



Song.



Cũng vì Đằng Thanh Sơn, hôm nay Cổ Thế Hữu lại muốn dẫn hắn đi.



Sự tồn tại của Đằng Thanh Sơn là tốt hay xấu



Đáp án này, trong lòng hán tử chất phác Đằng Vĩnh Phàm là rất hiển nhiên: có nhi tử như vậy, hắn rất kiêu hãnh. Người ta sống một đời, cầu cái gì? Có được nhi tử như vậy, có thể làm tộc nhân Đằng gia trang vừa bước ra ngoài là được những dân ở các thôn trang khác vô cùng hâm mộ.



Thế là đủ rồi.



Thời loạn thế này, mỗi ngày đều có người chết, mỗi một người ai cũng thấy thân nhân mình là vô cùng trọng yếu. Không ai hơn ai. Cho dù là môn chủ cao cao tại thượng, cường giả Thiên bảng, nói chết là cũng chết.



Đây là loạn thế.



Đằng Vân Long cũng nghĩ như vậy. Do đó lúc trước, Đằng gia trang có không ít thiếu nữ bị đám bang phái mã tặc bắt đi, nhưng lại chỉ có thể nhẫn nhục.



Đằng Vĩnh Phàm cũng biết như vậy, do đó, hắn theo người của Thanh Hồ Đảo đi.



Đằng Thanh Sơn cũng biết như vậy, do đó, Thanh Hồ Đảo vừa đánh tới, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có thể nắm chắc trường thương trong tay, đánh một trận với địch.



Kho báu Vũ Hoàng.



Đây là một bảo tàng có thể cho làm cho một người mạnh hơn, làm cho tông phái huy hoàng hơn không nghi ngờ gì, một khi tin tức truyền ra, một cơn lốc máu tanh sẽ bốc lên. Theo đó, sẽ chết rất nhiều, rất nhiều người.