Cửu Đỉnh Ký

Chương 201 : Lửa giận của Đằng Thanh Sơn

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Trời tối đen như mực, trên luyện võ trường Đằng gia trang có rất nhiều cây đuốc cháy rừng rực. Lướt mắt cũng phải tới hàng trăm cây.



Đại môn mở ra, quân sĩ đội thân vệ Hắc Giáp quân đều tiến vào trong luyện võ trường. Đằng Thanh Sơn là người đầu tiên nhảy xuống ngựa, Thanh Vũ đi theo phía sau hắn.



- Ngoại công.



Đằng Thanh Sơn vọt tới ngoại công Đằng Vân Long.



- Thanh Sơn, Thanh Vũ, các ngươi theo ta tới đây.



Đằng Vân Long giữ chặt cánh tay Đằng Thanh Sơn, kéo đi về nhà hắn.



- Mẹ ngươi bệnh rồi, đang ở trong nhà nghỉ ngơi.



- Bệnh?



Đằng Thanh Sơn vốn vừa vào đã lập tức cảm giác thấy không khí có gì không ổn, nghe mẹ bệnh, càng đoán được có chuyện xảy ra. Vừa nghĩ tới khả năng... Đằng Thanh Sơn không khỏi cảm thấy đau nhói, đầu nhức như búa bổ, không … những việc thế này... tuyệt đối không thể phát sinh! Tuyệt đối sẽ không phát sinh đâu!



Đi trên con đường về nhà.



- Ngoại công, cha ta không có việc gì chứ?



Đằng Thanh Sơn vẫn không muốn tin vào phán đoán của mình. Phán đoán là lý trí, nhưng về mặt tình cảm thì hắn không muốn thừa nhận.



- Ngoại công. - Thanh Vũ nhìn Đằng Vân Long.



Đằng Vân Long dừng lại, quay đầu nhìn Thanh Sơn và Thanh Vũ, hơi chần chờ nhưng vẫn nói:



- Cha ngươi bị Thanh Hồ Đảo bắt đi. Điều này các ngươi chắc cũng đã được Vĩnh Lôi cho biết rồi. Còn đêm này, Thanh Hạo đã trở lại!



- Thanh Hạo trở lại rồi? Cha ta thì sao? - Thanh Vũ liền hỏi.



- Thanh Hạo nói, lúc trời tối, Thanh Hồ Đảo hạ lệnh giết tất cả thợ săn! Lúc đó Vĩnh Tương liều mạng ném Thanh Hạo văng ra. Còn Vĩnh Tương lúc đó lập tức bị giết chết... Về phần cha ngươi Vĩnh Phàm thì bị một đám quân sĩ Ngân Giao Quân vây quanh. Thanh Hạo không từng thấy Vĩnh Phàm chết. - Đằng Vân Long nói.



- Cha...



Thanh Vũ sắc mặt xám xịt, nước mắt chảy ròng ròng như mưa. Thân thể Đằng Thanh Sơn lảo đảo, rồi mới đứng vững. Hai mắt lại, sau mới mở ra, đôi mắt trông như mắt người chết.



- Cha ta, đến giờ còn chưa trở về à? - Đằng Thanh Sơn nói trầm trầm.



Đằng Thanh Sơn hiểu rõ thực lực quân sĩ Ngân Giao Quân và thực lực của cha, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó. Khả năng cha chạy thoát mà còn giữ được tính mạng thì đến cả một thành cũng không tới được! Nếu cha trốn được, thì tới bây giờ cũng hẳn là đã về tới nơi rồi.



- Chưa về. - Đằng Vân Long nói.



- Chưa về sao?



Trái tim Đằng Thanh Sơn co thắt lại từng cơn, gân xanh trên trán nổi vồng lên.



Trong khoảng khắc… ý nghĩ Đằng Thanh Sơn hoàn toàn trống rỗng!



- Cha đã chết sao?



Đằng Thanh Sơn không kìm được đau đớn, hai tay nắm lấy đầu, cả người run lên.



Mất đi mới biết trân quý.



Đằng Thanh Sơn kiếp trước đã không có cha mẹ, hắn là một cô nhi! Do đó, kiếp này hắn rất quý trọng cha mẹ! Hắn rất nghe lời cha mẹ. Hắn rất muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp được cha mẹ quan tâm... Đây là thứ mà kiếp trước hắn không có, và nó cũng là của cải quý giá nhất ở kiếp này!



Cha mẹ!



Đằng Thanh Sơn từ rất nhỏ đã thề, phải bảo vệ cho cha mẹ, để cha mẹ được hưởng những ngày tốt lành, muốn cho cha mẹ kiêu hãnh vì hắn!



Do đó, những bang phái ở Nghi thành cho dù có khi dễ Đằng gia trang, Đằng Thanh Sơn có giận đến đâu, cũng cố nén mà không động thủ. Tất cả cũng là vì cha mẹ, cũng là vì sự an toàn của dòng họ! Để cha mẹ hắn không vì sự lỗ mãng của hắn mà lọt vào nguy hiểm! Đối với đám mã tặc, nếu như uy hiếp tới dòng họ, hắn chỉ âm thầm ra tay... Ra tay, là nhất định phải giết chết hết! Tuyệt đối không để liên luỵ dòng họ!



Giết Hồng tứ gia!



Làm thịt nhân mã Bạch Mã!



Tất cả đều là như thế! Không ai có thể hại chết cha mẹ mình. Không có ai cả!



- Ta không cho phép, không cho phép! Không cho phép bất kỳ một thứ gì xúc phạm tới cha ta mẹ ta, bất luận hắn là ai cũng thế!




Đằng Thanh Hạo liền nói:



- Thanh Hồ Đảo khốn khiếp, bắt một đoàn thợ săn. Đầu tiên là hỏi chúng ta, ở Đại Duyên Sơn có thấy cung điện nào không. Chúng ta đều nói là không biết... Lại hỏi chúng ta, có biết lối đi thông xuống một vài hầm hoặc hồ sâu ngầm dưới đất không. Đám thợ săn chúng ta buộc phải dẫn bọn chúng đi.



- Cung điện ngầm dưới đất?



Đằng Thanh Sơn nhanh chóng phán đoán ra rất dễ dàng.



...



Đằng Thanh Sơn đi dọc theo Đại Duyên Sơn về phía tây, cho đến lúc thấy lại Đằng gia trang. Đứng trên núi, hướng mắt nhìn Đằng gia trang trống không, Đằng Thanh Sơn chợt cảm thấy chua xót.



Sáu tuổi, mình từng nâng tảng đá lớn một trăm cân ở luyện võ trường này, cha hưng phấn uống say khướt. Đám người trong tộc đều tranh luận xem có muốn đưa mình vào Quy Nguyên Tông không.



Lần đầu tiên lên núi đi săn, mình đụng phải con tuyết điêu lang vương, trở về trong trang, tộc nhân trong trang đều hoan hô.



Năm mười bốn tuổi, Thiết Sơn Bang Nhị đương gia tới đánh, mình ra tay ngăn cản, chấn nhiếp đối phương.



Những cảnh này không thể quên được.



"Đây là ta gốc rễ của họ Đằng! Thế mà hôm nay, phải di chuyển. Chính là vì... Thanh Hồ Đảo!!! - Tất cả đều là vì Thanh Hồ Đảo". Từ trước tới giờ Đằng Thanh Sơn không nghĩ tới, Thanh Hồ Đảo sẽ đến bắt một hán tử mộc mạc ở nông thôn.



Cha chết rồi, mẹ ta cũng..."



Đằng Thanh Sơn hiểu rõ.



Như vậy tiếp tục, mẫu thân sẽ suy tim, không sống được bao lâu.



Kiếp này Đằng Thanh Sơn coi trọng nhất là cha mẹ, còn quan trọng hơn cả tính mạng hắn! Thế mà tất cả đã bị Thanh Hồ Đảo tước đoạt!



- Vì cha mẹ ta có thể nhẫn nhục, nhẫn nhục tất cả! Nhưng tất cả đã không còn nữa!



Đằng Thanh Sơn ép lửa giận đang gầm thét xuống tận đáy lòng, hai mắt hắn ẩn ẩn đỏ ửng lên.



Kiếp trước thê tử Tiểu Miêu chết, làm cho Đằng Thanh Sơn cực kỳ điên cuồng, giận dữ giết chóc tổ chức Red, gần như diệt cả tổ chức!



Kiếp này,lửa giận của Đằng Thanh Sơn không thua kiếp trước một chút nào cả!



Đây là chỗ yếu hại!



Đây là nghịch lân (vảy ngược của con rồng)!



Bất luận kẻ nào có thứ gì quý giá nhất, quan trọng nhất, thế mà bị cướp đoạt, thì cho dù ôn hòa đến đâu cũng sẽ phát cuồng. Huống chi... Đằng Thanh Sơn vốn chính là một con sói cô độc che dấu nanh vuốt! Một con sói kiếp trước, vừa bảy tuổi đã bắt đầu giết chóc!



Tới lúc này, không nhịn nữa.



Cái duy nhất trong đầu Đằng Thanh Sơn là —— giết! Giết!! giết!!!



Dùng kỹ năng sát thủ đã lĩnh hội được từ kiếp trước, tất cả thủ đoạn!



Dùng nội gia quyền để có năng lực giết chóc đặc thù!



Bất chấp tất cả... Giết chóc không chừa thủ đoạn!



Phóng thích ra tất cả lửa giận tự đáy lòng, không còn gì phải nhẫn nại, chỉ cần giết!!!



"Thanh Hồ Đảo..."



Đằng Thanh Sơn cởi bao xuống. Trước hết đeo tấm mặt nạ da người trở thành nam tử trung niên mặt sẹo. Sau đó đeo bao tay Thiên Ưng Trảo. Toàn thân gân cốt khẽ phát ra tiếng kêu lạo xạo. Vốn cao bảy thước sáu tấc (một mét chín) Đằng Thanh Sơn giảm xuống còn bảy thước hai tấc (một thước tám), thân thể to lên nhiều.



Ánh mắt Đằng Thanh Sơn ~, tựa như một con sói cô độc, nhìn về phía núi rừng trùng điệp!



Chỉ một người!



Không có gì phải lo lắng!



"Bắt đầu thôi!"



Đằng Thanh Sơn cả người trong nháy mắt lao đi, biến mất trong núi rừng.