Cửu Đỉnh Ký

Chương 214 : Nhân Thú Giao Đàm

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Hồ nước sâu thẳm tối tăm, sáu mươi vầng sáng yếu ớt. Phía trước, chính là đáy hồ, liếc mắt nhìn không thấy đầu kia của Thiên Hồng Thủy Cung.



Người của Thanh Hồ Đảo, dù chết sống cũng không chịu dẫn đường nữa.



Lúc này nhân mã ở những nơi khác cũng có tâm tư riêng của mình. Lúc trước để Thanh Hồ Đảo dẫn đường tìm Cung Điện Vũ Hoàng, ý nghĩ của bốn mươi chín tiên thiên cường giả là vô cùng nhất trí, coi như đoàn kết. Nhưng... khi Thiên Hồng Thủy Cung xuất hiện trước mặt, vừa nghĩ tới việc kho báu Vũ Hoàng ở bên trong cung điện, mọi người đều nghĩ tới lợi ích riêng của mình.



- Tần Lang huynh, đợt lát nữa chúng ta nên tách ra khỏi đám đại tông phái, nếu không... cho dù cùng tìm được kho báu Vũ Hoàng, với số lượng đông như vậy, chắc chắn là không có phần chúng ta. Tách ra không biết chừng chúng ta còn có thể tìm được bảo tàng trước, lấy rồi bỏ đi!



Thanh niên bạch bào Lưu Tú thấp giọng nói với Đằng Thanh Sơn.



Đằng Thanh Sơn gật đầu nhè nhẹ.



Đồng thời Đằng Thanh Sơn phát hiện những cao thủ các đại tông phái khác chung quanh đều đang thì thào nhỏ giọng thảo luận với nhau. Họ chỉ rỉ tai thì thầm, thanh âm rất nhỏ, lại đang ở trong nước, nên Đằng Thanh Sơn cũng chỉ nghe mơ hồ.



"Ở Đại Duyên Sơn, các tiên thiên cường giả còn có thể đoàn kết. Nhưng tới Thiên Hồng Thủy Cung..." Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu. "Đợt lát nữa tìm được kho báu Vũ Hoàng, e rằng bọn chúng còn chém giết lẫn nhau nữa. Nhưng không biết đông người như thế này có thể có biện pháp giải quyết con Kim Sắc Long Quy được không?"



- Ha ha... Cổ đảo chủ!



Thú Vương Ô Hầu sảng khoái cười nói:



- Các ngươi cũng đã đi vào Thiên Hồng Thủy Cung này một lần rồi, không biết có nguy cơ gì không?



Bất luận đáy lòng có chủ ý gì, lúc này mọi người đều nhìn về phía Thanh Hồ Đảo Cổ Ung. Biết trước nguy hiểm của Thiên Hồng Thủy Cung sẽ tốt hơn rất nhiều.



Ánh mắt Cổ Ung lướt qua mọi người:



- Ta đã nói rồi, trong Thiên Hồng Thủy Cung có rất nhiều yêu thú! Hơn nữa, một vài yêu thú có thực lực rất mạnh. Do đó, Thanh Hồ Đảo ta đã chịu lỗ lã nhiều. Hơn nữa, chúng ta vừa mới vào Thiên Hồng Thủy Cung, đã bị yêu thú giết chết một người. Sâu trong Thiên Hồng Thủy Cung, chúng ta quả là không biết gì.



- Nhưng theo như bảo đồ, Thiên Hồng Thủy Cung chính là nơi có kho báu Vũ Hoàng.



Cổ Ung nói thêm.



- Hừ, thấy Thiên Hồng Thủy Cung, ai mà không đoán được chứ?



Tên đầu lĩnh trong chín chấp pháp áo đen của Doanh Thị gia tộc Doanh Hạo Giang nhìn về phía Thiên Hồng Thủy Cung.



- Có thể xây dựng dưới nước một kiến trúc như thế, ngoại trừ tiền bối gia tộc ta là Tần Lĩnh Thiên Đế, cũng chỉ có Vũ Hoàng, Thích Già Tổ Sư, Lý Thái Bạch mà thôi. Cung điện này, cho dù không phải là Cung Điện Vũ Hoàng, cũng là cung điện của một trong ba vị kia.



Mọi người đều hiểu: Tứ đại chí cường giả, bất luận cung điện do ai kiến tạo cũng đáng giá để tìm kiếm.



- Nếu các vị không đi vào, chúng ta đi trước một bước vậy.



Doanh Hạo Giang lạnh lùng nói.


- Oa, lời đồn là thật! Thú Vương Ô Hầu đích thật là có thể trao đổi với yêu thú.



Lưu Tú áo bào trắng kinh hô.



Đằng Thanh Sơn cũng trừng mắt á khẩu.



Thực sự thì không ai ngờ con người lại có thể trao đổi với yêu thú! Từ góc nhìn của con người, những tiếng gầm đó có lẽ chỉ phát âm hơi biến hóa, dài ngắn cao thấp khác nhau một chút, ngoài ra, mọi người căn bản không nghe thấy có gì khác nhau, nhưng... Thú Vương Ô Hầu và Kim Sắc Long Quy lại cùng trao đổi như vậy.



- Có lẽ thật sự chúng ta có thể đi vào được.



Đám tiên thiên cường giả ở đây đều nổi lên hy vọng.



Căn bản không thể làm bừa trước mặt Kim Sắc Long Quy, dùng phương pháp mềm dẻo xem ra có thể hữu hiệu hơn.



Thiên Hồng Thủy Cung, một con vật ở trong cửa cung, một người ở ngoài cửa cung, một người một yêu thú cứ trao đổi như vậy. Còn năm mươi chín tiên thiên khác căn bản không hiểu gì, chỉ có thể ngu ngơ chờ đợi.



- Hống..



Ô Hầu phát ra tiếng gầm nhẹ trầm thấp.



Còn con rùa vàng vốn đang nằm, chợt đứng bật lên, ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm.



- Chuyện gì thế?



Những người khác đều không hiểu gì, nhưng cũng có cảm giác không ổn lắm.



Thú Vương Ô Hầu liên tục rống lên vài tiếng.



Lần này, Kim Sắc Long Quy không trả lời, mà là...



- Ầm!



Một khối không khí từ trong miệng nó bắn ra rất mạnh. Thú Vương Ô Hầu vung tay phải lên đỡ. Khối không khí đó đánh vào cánh tay phải của Ô Hầu. Cả người Ô Hầu bị bắn văng về phía sau hơn mười trượng, vừa vặn rơi xuống giữa đám đông.



- Ô Hầu huynh, sao rồi?



Cả đám đều nhìn về phía Thú Vương Ô Hầu.



- Ta không nói, hẳn mọi người cũng đoán được rồi.



Ô Hầu lắc đầu bất lực.



- Không có biện pháp! Ta đã thuyết phục nhiều như vậy rồi thế mà lão Long Quy chết sống gì cũng không cho chúng ta đi vào! Nhưng có một tin tức tốt... Nơi này đích thật là kho báu Vũ Hoàng. Hơn nữa, lão Long Quy này chính là tuân theo lệnh của Vũ Hoàng thủ hộ nơi đây.