Cửu Đỉnh Ký

Chương 219 : Truyền lệnh!

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Lập tức có người đi sao chép bản đồ mê cung.



- Vương huynh! Các ngươi đuổi theo giết Hồ trưởng lão của Thanh Hồ Đảo chạy trốn, có kịp không?



Doanh Hạo Giang đưa ánh mắt nhìn về phía cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn, tráng hán thắt bốn bím tóc lắc đầu nói:



- Hắn chạy nhanh nhất, hơn nữa căn bản không quản tính mạng. Chúng ta chỉ là truy tới hai ngã rẽ, rồi không tìm thấy hắn nữa. Chúng ta cũng cũng không muốn chạy loạn, nên quay trở về. Vừa về, đã thấy Vũ Văn Lưu Phong muốn giết Tần Lang huynh đệ!



Trận này, các cao thủ trong liên minh chết mất bốn tiên thiên thực đan, cũng có mấy người bị thương.



Còn về phía Thanh Hồ Đảo, sáu người chạy thoát hai.



- Tiên thiên kim đan có thể tiêu trừ lực cản không khí. Chỉ cần điểm này, đã tuyệt đối vượt qua tiên thiên thực đan!



Đằng Thanh Sơn thầm than, đồng thời cơ bắp nơi vai vẫn tiếp tục co rút, nhiều chỗ thịt nát, máu đọng từ trong vết thương chảy ra. Vết thương sau vai Đằng Thanh Sơn rốt cuộc không còn chảy máu nữa.



Đằng Thanh Sơn lắc lắc vai trái:



- Kiếm đâm vào thân thể, kèm thêm tiên thiên chân nguyên phát nổ, chiêu này rất âm hiểm. May mà đâm vào vai nên còn có thể dùng bảy thành lực!



...



- Nơi này còn có một tên, sao không giết?



Đám tiên thiên cường giả, nhìn tên cao thủ Thanh Hồ Đảo bị đoạn hai chân, đang ngồi trên mặt đất.



- Là Tần Lang huynh đệ nói lưu lại một người sống.



Tên trưởng lão Tuyết Ưng Giáo thoát chết dưới kiếm của Vũ Văn Lưu Phong nói.



- Tần Lang huynh đệ nói, trong bản đồ mê cung không có địa điểm bảo tàng.



- Không có à!



Doanh Hạo Giang và mười tên cường giả cấp độ tiên thiên kim đan cũng ùa tới. Tăng nhân mập Ma Ni Tự cau mày:



- Bản đồ mê cung của Vũ Văn Lưu Phong cũng không có vẽ địa điểm bảo tàng.



- Chúng ta tìm được hai bản đồ mê cung cũng không có địa điểm bảo tàng. Tần Lang huynh đệ, bản đồ mê cung ngươi tìm được đâu?



Không ít người nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cũng lắc đầu nói:



- Ta chính vì phát hiện ra bản đồ mê cung không có địa điểm bảo tàng, nên mới bảo là cần lưu lại một người sống.



Cường giả các đại tông phái đều lo lắng. Cả đám dán mắt nhìn vào hán tử bị chặt hai chân.



- Văn Khiêm trưởng lão. Ngươi nói đi, nói rồi sẽ chịu khổ ít một chút. - Doanh Hạo Giang nhìn chằm chằm vào hắn.



Tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc.



Chấp pháp trưởng lão Thanh Hồ Đảo Văn Khiêm, trên mặt còn vài vết máu. Hắn quét mắt nhìn những người chung quanh, cười khẩy một tiếng:



- Ha ha... Các ngươi là đồ con lừa! Bản đồ mê cung phức tạp vạn phần, chúng ta không nhớ được. Nên mỗi người đều phải mang theo bản đồ mê cung, sợ sẽ bị lạc đường. Nhưng... Địa điểm bảo tàng, thì chỉ có một điểm trên bản đồ! Hoàn toàn có thể ghi nhớ trong đầu!
Vừa liên tưởng đến tới đại quân Thanh Hồ Đảo đóng quân tại Đại Duyên Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy có chút không ổn.



- Thanh Hồ Đảo chắc còn chưa đến nỗi động thủ với sơn dân bình thường chứ nhỉ? - Gia Cát Nguyên Hồng thầm nghĩ.



- Tông chủ, ngày hôm qua người của Thanh Hồ Đảo, tới rất nhiều thôn trang chung quanh Đại Duyên Sơn bắt thợ săn. Ở Đằng gia trang, cũng bắt ba thợ săn. Ba người, một người là đường huynh của Đằng thống lĩnh! Một người là đại bá, còn một người... Là cha của ngài!



Lưu Đồng nói.



- Đêm qua, đường huynh của ngài thoát về... Nói là, Thanh Hồ Đảo hạ lệnh, giết sạch tất cả thợ săn đã bắt được. Cha và đại bá của Đằng thống lĩnh không trốn thoát, hẳn là chết rồi!



Gia Cát Nguyên Hồng trầm mặt xuống.



- Thanh Hồ Đảo!



Gia Cát Nguyên Hồng giận không nhịn được phải vỗ bàn.



- Sáng sớm nay, thống lĩnh đã cho di chuyển cả trang, nhưng đi được hơn ba trăm dặm đường. Hơn hai ngàn người, phỏng chừng phải bốn ngày mới có thể tới đây. Buổi sáng hôm nay thuộc hạ lập tức đi sớm, một mình chạy về đây bẩm báo cho tông chủ.



Lưu Đồng liền nói.



- Tông chủ, Đằng thống lĩnh một mình một người, vào Đại Duyên Sơn rồi!



Gia Cát Nguyên Hồng không khỏi trợn mắt.



- Cái gì? Thanh Sơn tiến vào Đại Duyên Sơn sao? Hồ đồ!



Gia Cát Nguyên Hồng hiểu rõ Đại Duyên Sơn đang xảy ra việc gì. Đại quân Thanh Hồ Đảo đang ở đó, cả Cửu Châu thượng phỏng chừng cao thủ các đại tông phái đều sẽ tới đó cả. Vừa nghĩ tới Đằng Thanh Sơn một mình một người tới đó, Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy có chút lo lắng.



- Tiểu Thiết. - Gia Cát Nguyên Hồng hô.



- Tông chủ.



Đệ tử áo xanh bên ngoài khom người.



- Truyền lệnh xuống, lệnh cho ba ngàn quân sĩ lĩnh một, lĩnh hai Hắc Giáp quân, mang theo chiến mã, binh khí, lập tức tới giáo trường tập hợp! Mau đi, không được chậm trễ một phút. - Gia Cát Nguyên Hồng quát.



- Vâng.



Đệ tử áo xanh rất ít khi thấy tông chủ lo lắng như thế, không dám chậm chạp, nhanh chóng đi về phía quân doanh Hắc Giáp quân.



- Việc này, cũng phải nhờ Yến trường lão theo ta cùng đi rồi.



Gia Cát Nguyên Hồng hiểu rõ, tình thế Đại Duyên Sơn nghiêm trọng như thế nào, hắn sớm đã đoán trước... Dưới sức hấp dẫn của kho báu Vũ Hoàng, việc đám tiên thiên cường giả sẽ giết chóc là rất bình thường. Đằng Thanh Sơn một người ở trong đó, giống như một cái thuyền con trong biển rộng, thời khắc nào cũng có thể chết.



Vù!



Gia Cát Nguyên Hồng lập tức đứng dậy:



- Lưu Đồng, ngươi lui ra trước đi.



Đồng thời, vươn tay nắm lấy binh khí của mình, đi nhanh ra ngoài, tìm đến Yến trường lão.