Cửu Đỉnh Ký

Chương 230 : Thân phận bại lộ

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Thiên Hồng Thủy Cung sụp đổ, nước hồ nhanh chóng trút xuống. Việc đầu tiên tất cả tiên thiên cường giả làm là làm phát ra vòng bảo hộ tiên thiên chân nguyên. Nếu không có đủ không khí, với tố chất thân thể họ thì căn bản không thể ở lâu trong hồ nước này được.



- Bên trong đỉnh này là cái gì nhỉ?



Doanh Hạo Giang ôm một đỉnh rồi nhìn thật kỹ. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhận đó là chất lỏng, lúc này nắp đỉnh chưa được mở ra. Dù sao chung quanh có màn hào quang ngăn cản, cũng không lo nước hồ sẽ lọt vào trong đỉnh,



- Ủa, nắp đỉnh thật khó mở!



Thực lực của tiên thiên cường giả giật mạnh một cái mà lại không mở ra được. Giật mạnh một cái.



- Rào!



Nắp đỉnh rốt cục được mở ra, Hạo Giang đưa tay chấm vào đó một chút, nhìn kỹ lại, rồi đưa lên mũi ngửi.



- Là Bắc Hải Chi Linh! Bắc Hải Chi Linh của Vũ Hoàng Môn!



Hạo Giang kinh hãi,



- Nhiều... nhiều Bắc Hải Chi Linh vậy à? Nơi này có bao nhiêu giọt đây?



Mặc dù chỉ xâm xấp ở đáy, nhưng Bắc Hải Chi Linh được tính theo giọt. Có thể có xâm xấp đáy một cái đỉnh, cũng rất kinh người rồi. Lúc trước, Doanh Thị gia tộc phải dùng bảo bối trao đổi Bắc Hải Chi Linh với Vũ Hoàng môn.



- Lại có tới chín đỉnh! - Hạo Giang kích động.



Hắn hiểu rõ tầm quan trọng của Bắc Hải Chi Linh! Nó có thể làm một người có ngộ tính cao, nhưng điều kiện thân thể hơi kém một chút trong nháy mắt đạt tới hậu thiên đỉnh phong. Cứ như vậy... xác suất một Đại tông phái sinh ra tiên thiên cường giả là rất cao.



- Không thể nói ra đó là Bắc Hải Chi Linh.



Doanh Hạo Giang lập tức có phản ứng,



- Nếu những người khác biết là Bắc Hải Chi Linh, phỏng chừng, gia tộc ta cũng gặp nhiều khó khăn.



...



Nguyên lúc trước, đám Thần Sơn, Hồng Thiên Thành còn đi loạn trong đường hầm ở mê cung, bây giờ Thiên Hồng Thủy Cung sụp đổ, cả đám cũng đều kích động vạn phần.



- Mau mau tìm bảo tàng!



- Thiên Hồng Thủy Cung sụp đổ rồi, phỏng chừng bảo tàng bị đoạt đó. Tới đó nhanh lên.



Ai nấy đều hưng phấn kích động.



Đột nhiên một thanh âm sang sảng vang vọng khắp đáy hồ:



- Ha ha... Không ngờ bên trong một đỉnh lại là Bắc Hải Chi Linh mà chỉ Vũ Hoàng môn mới có. Bên trong một đỉnh, tối thiểu cũng có trên vạn giọt Bắc Hải Chi Linh. Tổng cộng chín cái đỉnh... Ta phải cướp thêm vài cái!



Tiếng cười đó rất lớn, tất cả mọi người đều nghe được.



- Là Bắc Hải Chi Linh!



- Lại là Bắc Hải Chi Linh, một đỉnh có trên vạn giọt? Chín đỉnh?



- Nhanh ở bên phải có kim quang, nhanh nhanh tới đó!
Ô Hầu cười rất tươi.



...



Đằng Thanh Sơn bơi nhanh trong nước.



- Bực thật, hai tay giữ hai đỉnh, ta căn bản không có biện pháp dựa vào hai tay mà bơi nhanh được. Muốn nhanh, chỉ có thể dựa vào tiên thiên chân nguyên bộc phát.



Đằng Thanh Sơn vừa lao xuống nước chạy không bao lâu, đã nghe tiếng kêu la.



- Nhanh! Đằng Thanh Sơn ở bên kia, bắt hắn!



Doanh thị gia tộc lúc này đã đoạt được hai đỉnh, vẫn tham lam mười phần. Họ không phải như Tiêu Dao Cung, sợ lấy quá nhiều sẽ bị các phái khác vây công. Với lực lượng của Doanh Thị gia tộc... cho dù có nhiều hơn vài đỉnh, cũng chẳng có bao nhiêu tông phái dám trêu vào.



- Nhanh! Đuổi theo.



- Đó là Đằng Thanh Sơn? Đằng Thanh Sơn sao lại ở đây?



Nhân mã những tông phái như Xạ Nhật Thần Sơn cũng đuổi theo.



- Tần Lang chính là Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn chính là Tần Lang! Đó là Đằng Thanh Sơn đội mặt nạ da người giả mạo.



- Sao có thể như vậy? Đằng Thanh Sơn, một tên tiểu tử mười bảy tuổi, sao có thể đạt tới tiên thiên thực đan?



- Ta đã chính mắt thấy



Phía sau một vài người thảo luận, Đằng Thanh Sơn không nghe được. Nhưng Đằng Thanh Sơn lại nghe thấy một vài tiếng kêu, còn xuất hiện một cái "đèn lồng" ở bên cạnh.



- Không xong, kim sắc bảo châu làm lộ ra vị trí của mình.



Đằng Thanh Sơn vừa thấy kim sắc bảo châu trên nắp đỉnh, tỏa ra ánh sáng rồi chói mắt,



- Nhưng không có nắp đỉnh, không có kim sắc bảo châu ngăn nước... nước hồ sẽ lọt vào trong đỉnh, cuốn trôi mất Bắc Hải Chi Linh.



Bất chấp mọi thứ, Đằng Thanh Sơn cắn răng, nhanh chóng giật mạnh hai kim sắc bảo châu. Kim sắc bảo châu quá sáng, ngay cả đặt vào bao, quang mang cũng sẽ lọt ra ngoài.



Hơn nữa, bây giờ cũng không có thời gian.



- Veo!



- Veo!



Hai viên kim sắc bảo châu, bị Đằng Thanh Sơn ném văng ra xa. Còn hai tay Đằng Thanh Sơn lập tức tập trung tiên thiên chân nguyên, bao trùm hai đỉnh



- Vầng sáng tiên thiên chân nguyên này mặc dù rất yếu, nhưng... chân nguyên của ta lại có màu đỏ rực.



Đằng Thanh Sơn vô cùng đau đầu, trong hồ nước tối đen, nếu dựa vào vầng sáng chiếu ra, người bình thường chỉ có thể nhìn xa mấy trượng. Nhưng...người khác lại có thể thấy được quang cầu từ rất xa.



- Cái gì, Tần Lang là Đằng …!!!



Một thanh âm giận dữ vang lên, chính là Cổ Ung của Thanh Hồ Đảo.