Cửu Đỉnh Ký

Chương 236 : Đánh Lừa Thị Giác

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Mở túi ra...



Tiếng trọng giáp va chạm xạo xạo vang lên.



Đằng Thanh Sơn ôm bộ giáp ra ngoài, nhìn kỹ.



- Thông thường trong quân đem rất ít trọng giáp dự trữ. Dù sao khi đánh nhau, trọng giáp mà bị hư hao thì chỉ có những quân sĩ còn sức chiến đấu mới dùng tới. Ngoài ra, thân hình thống lĩnh quá lớn, kiếm được bộ này hẳn đã gần với thân hình thống lĩnh nhất rồi. Nhưng, vẫn nhỏ một chút.



Điền Đan bất lực giải thích, muốn được một bộ thích hợp rất khó.



Đằng Thanh Sơn cười, toàn thân liền phát ra những thanh âm lạo xạo.



- Cái này.. cái này...



Điền Đan chấn động:



- Đây là tuyệt kỹ gì?



- Điền Đan, kiến thức ngươi ít quá.



Thanh Hổ cười lớn.



Đằng Thanh Sơn thay đổi thân hình xong, liền lập tức mặc bộ trọng giáp vào, lúc này rất vừa, không lớn không nhỏ.



- Điền lão ca, ngươi giúp ta tìm một cây trường thương bình thường.



Đằng Thanh Sơn ra lệnh:



- Đợt lát nữa, nhét cây Luân Hồi thương của ta vào một thớt ngựa.



- Rõ, đơn giản thôi.



Điền Đan gật đầu.



- Còn nữa, tốt nhất là tìm cho ta một cái gương.



Đằng Thanh Sơn nói.



- Cái gương?



Điền Đan hơi khó hiểu.



- Đúng. Cái gương!



Đằng Thanh Sơn khẳng định.




Không ít người nghe như vậy thầm gật đầu.



- Thực là hư, hư là thực.



Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ nói,



- Ngươi chỉ thấy cái mặt nạ da người rơi xuống, thấy được hình dáng, nhưng không biết rằng đã trúng phải chiêu của người khác. Còn nữa... Doanh Hạo Giang, ta hỏi ngươi, mặt nạ da người là do các ngươi lột được ra từ trên mặt Tần Lang phải không?



- Không phải!



Doanh Hạo Giang lắc đầu.



- Vậy là đúng rồi, không phải người khác lột, mặt nạ da người sao lại rơi ra? Do đó, là hắn cố ý bỏ ra.



Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ nói tiếp:



- Tất cả cũng rất đơn giản thôi. Hắn cố ý lộ ra "hình dáng", đợi đến khi có người thấy, hắn mới chạy trốn. Đây là dụng tâm hiểm ác, không cần nói cũng hiểu!



Những lời này của Gia Cát Nguyên Hồng làm không ít người ở đây gật đầu lia lịa.



- Đó là một điểm. Điểm thứ hai, đồ nhi ta Đằng Thanh Sơn mới mười bảy tuổi! Mặc dù nói, hắn thiên phú ghê gớm, đạt tới tiên thiên, là thiên tài ngàn năm qua sau vị Hạng Phàm Trần. Nhưng... Tần Lang đó, có thể giết chết tiên thiên thực đan. Các ngươi nói đi, Thiết Thứu của Tuyết Ưng Giáo, chỉ một chiêu đã bị giết, Ô Hưu không dám đánh mà chạy! Các ngươi cho rằng, Đằng Thanh Sơn có thể có thực lực này à? Trong một tháng, từ hậu thiên đạt tới Tiên Thiên Hư Đan, lại đạt tới tiên thiên thực đan, bây giờ còn có thể một chiêu giết chết cao thủ tiên thiên thực đan sao?



- Ừm.



Lão tăng có cặp mày dài gật đầu:



- Hữu lý.



- Quan trọng nhất là điểm thứ ba!



Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía Cổ Ung:



- Cổ Ung, theo ta được biết... Bản đồ kho báu Vũ Hoàng này, hẳn là sở hữu của Thanh Hồ Đảo các ngươi. Người khác không có. Nhưng... tại sao các ngươi vừa tới Đại Duyên Sơn đã có người lan truyền tin tức các ngươi ở đây khai thác kho báu Vũ Hoàng! Tin tức tiết lộ cực nhanh như thế, tại sao?



- Hiển nhiên là có âm mưu!



Gia Cát Nguyên Hồng nhìn mọi người xung quanh cười khẽ, nói tiếp:



- Nếu không phải tin tức truyền ra, ta căn bản không nghĩ tới Cổ đảo chủ suất lĩnh đại quân tới đây là để tìm kho báu Vũ Hoàng. Kỳ thật việc khai thác bảo tàng lần này, ngay từ đầu... đã bị người khác lừa vào tròng! Cổ Ung, Thanh Hồ Đảo các ngươi lần này tổn thất lớn, hung thủ chính thức phải là người đứng sau màn xếp đặt âm mưu, cũng là người giả tạo Tần Lang, cũng là nhân vật giả tạo Đằng Thanh Sơn!



- Trước hết lan truyền tin tức, là một âm chiêu. Phái người ngụy trang dẫn mọi người vào động, lại là một âm chiêu nữa. Cuối cùng cố ý lộ ra khuôn mặt Đằng Thanh Sơn, lại càng là một âm chiêu! Mục đích của hắn không cần nói cũng biết. Nhẹ thì Thanh Hồ Đảo ngươi giết chết đồ nhi Thanh Sơn của ta, trong quá trình đó, song phương giữa ngươi và ta đều tổn thất không ít nhân mã. Nặng hơn, chính là khi song phương sống mái với nhau, làm Quy Nguyên Tông ta bị diệt, làm cho nguyên khí Thanh Hồ Đảo của ngươi lại một lần nữa tổn thương. Chỉ sợ đến lúc đó...



Gia Cát Nguyên Hồng biện giải đĩnh đạc. Còn Cổ Ung vẫn duy trì vẻ trầm mặc.