Cửu Đỉnh Ký

Chương 244 : Không Chết?

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Hạt Tử Kiếm Thánh trầm mặc, bầu không khí cực kỳ nặng nề.



- Ngươi kể tên Gia Cát Nguyên Hồng một kiếm đã chặt đứt cánh tay phải của Đan Trần, đâm trọng thương cao thủ tiên thiên kim đan của Tuyết Ưng Giáo à?



Hạt Tử Kiếm Thánh không đề cao Đằng Thanh Sơn, mà ngược lại, coi trọng Gia Cát Nguyên Hồng.



- Đúng thế.



Cổ Ung gật đầu.



Hạt Tử Kiếm Thánh hừ nhẹ một tiếng:



- Gia Cát Nguyên Hồng này ít lộ diện hơn ngươi. Từ khi các ngươi còn thanh niên, Gia Cát Nguyên Hồng lúc nào cũng vượt lên trên ngươi một bậc. Ngươi và hắn một người là đảo chủ, một người là tông chủ. Ngươi là đảo chủ Thanh Hồ Đảo ta! Ngươi đứng thứ bảy Thiên Bảng, còn Gia Cát Nguyên Hồng đứng thứ sáu Thiên Bảng. Mấy năm qua... lúc này Gia Cát Nguyên Hồng chỉ dùng một kiếm là đạt tới cảnh giới như thế. Hiển nhiên thực lực hắn tiến bộ rất nhiều. Ta phỏng chừng hắn chỉ cách mức "thần dung thiên địa, chân nguyên vô tận" một chút thôi. Một khi đạt tới "thần dung thiên địa, chân nguyên vô tận", Gia Cát Nguyên Hồng đã có thể là cao thủ hư cảnh rồi! Cổ Ung, chênh lệch giữa ngươi và hắn chẳng những không ít đi, mà ngược lại, càng lớn hơn.



Cổ Ung gục đầu xuống, không dám lên tiếng.



- Một kiếm mà được như vậy, hẳn là Gia Cát Nguyên Hồng có thể được xếp thứ hai, thứ ba trên Thiên Bảng rồi.



Hạt Tử Kiếm Thánh thở dài, nói tiếp:



- Còn nữa, lần này không biết ngươi có phát hiện ra sự đặc thù của tên Ô Hầu không? Theo ta phỏng chừng, hẳn hắn đã đột phá bước cuối cùng, đạt tới hư cảnh rồi mới đúng.



Trong mắt Hạt Tử Kiếm Thánh...



Hư cảnh mới là sức mạnh có thể quyết định thiên hạ! Còn tiên thiên cường giả, chỉ là dự bị cho hư cảnh. Trong tông phái, càng nhiều tiên thiên cường giả thi xác xuất sinh ra cường giả hư cảnh sẽ càng cao.



- Thực lực của Ô Hầu mặc dù đáng sợ, nhưng còn chưa tới mức mượn được lực thiên địa.



Cổ Ung đáp.



- Ô Hầu này...



Hạt Tử Kiếm Thánh lắc đầu, không đồng ý:



- Dù ta chưa gặp hắn, nhưng căn cứ vào những tin tức mà ta nghe được, có thể phán đoán ba mươi năm trước hắn cũng phải vượt giới hạn cuối cùng rồi. Với thiên phú hắn... Cũng phải đạt tới hư cảnh mới đúng.



Mặc dù mắt mù, nhưng Hạt Tử Kiếm Thánh lại tựa hồ có thể thấy được vẻ mặt Cổ Ung:



- Ung nhi, ngươi còn có chuyện gì muốn nói phải không?



Cổ Ung gật đầu thưa:



- Có. Con muốn thoái vị! Để sư đệ hoặc Đại sư huynh kế nhiệm vị trí đảo chủ.



- Thoái vị cũng tốt!



Hạt Tử Kiếm Thánh đồng ý:



- Mấy ngày tới, ngươi chọn một ngày lành, thoái vị. Để Thiết Phiền sư đệ của ngươi kế nhiệm chức đảo chủ. Tính tình của hắn mà kế nhiệm chức đảo chủ sẽ coi như được tôi luyện một phen, cũng có ích cho việc tu luyện của hắn



- Vâng!



Cổ Ung lập tức hỏi, vẻ thấp thỏm:




Một hán tử đầu trọc mặt vàng ệch cười nói.



- Cổ hói, tửu lượng của ngươi chẳng lẽ tốt hơn ta à?



Lão Trương trừng mắt đáp lời.



- Ta không gây với tên điên nhà ngươi.



Hán tử đầu trọc mặt vàng cười nói.



Đằng Thanh Sơn đi chung với đám thương nhân cũng lâu nên hôm nay cũng có quan hệ không tồi chút nào với họ. Cùng đám thương nhân này dãi nắng dầm mưa, hơn nữa còn thường xuyên gặp phải cường đạo uy hiếp, kỳ thật cũng khổ sở lắm. Đừng xem những đại thương nhân sống xa xỉ làm cho người ta hâm mộ mà lầm. Đại thương nhân cũng phải đi từ tiểu thương nhân lên. Hoặc là, có người khác khổ cực làm nên cơ nghiệp rồi di sản lại cho.



- Mọi người tản ra. Lát nữa, chúng ta tụ tập ở cửa tây thành. Tới trễ, mọi người không đợi đó.



Tiếng hô hoán vang lên.



- Được được!



- Các anh em, uống rượu đi.



- Đi, lão Tam mời khách.



Thương nhân, hộ vệ lũ lượt phân tán theo từng nhóm khác nhau. Còn Đằng Thanh Sơn và bọn sáu người lão Trương cùng đi với nhau.



- Các ngươi xem kìa!



Hắc Tử bên cạnh lão Trương kêu to:



- Phía trước … phía trước có nhiều người tụ tập ở bên kia, đang làm gì thế nhỉ?



- Chà, nhiều người thật! Đi! Đến xem thử!.



Tên Cổ Hói cũng sáng mắt lên.



Tung hoành thiên hạ, thích nhất là náo nhiệt.



Đằng Thanh Sơn cũng tò mò cùng mọi người đến gần. Muốn giả mạo làm "thương nhân", phải tự thôi miên mình là một thương nhân thực thụ. Hành động và suy nghĩ đều phải giống với đám thương nhân. Đám thương nhân không thích độc hành.



- Một ngàn lượng hoàng kim?



- Mười vạn lượng hoàng kim? Huynh đệ, nhanh nhanh lên, ta nghe thấy có một ngàn lượng hoàng kim, mười vạn lượng hoàng kim gì đó.



Đám người Đằng Thanh Sơn vừa đến gần, đã phát hiện đám người đang ồn ào nhốn nháo.



- Con mẹ nó, nếu lão tử giết được Đằng Thanh Sơn, không phải vinh hoa phú quý mấy đời sao?



Thanh âm hưng phấn từ đám người phía trước vang đến, rất nhiều người cùng bu lại.



Đằng Thanh Sơn nghe ba chữ "Đằng Thanh Sơn" cũng phải nhướng mày.



Lúc này hắn cùng những đám thương nhân khác cũng ùa nhau kéo về phía đám đông, chen lấn nhau rất kịch liệt để vào được bên trong.