Cửu Đỉnh Ký

Chương 247 : Luyện Trên Lưng Ngựa

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Mười khối trà xếp vào một lần, rốt cục tám trăm khối trà được xếp vào hai cái rương. Do dàn đều ra, hai cái rương này cũng không phải là quá lớn, thậm chí còn không cần dùng sắt đặc chế làm đai, trông rất đơn giản. Hai cái rương được treo hai bên lưng con Xích Hỏa Mã.



Xích Hỏa Mã cùng cấp bậc với Ô Văn Mã của Quy Nguyên Tông.



Khi Hắc Giáp quân hành quân, Ô Văn Mã một thân trọng giáp, còn phải chở thêm quân sĩ một thân trọng giáp nữa, toàn bộ cộng lại cũng phải vài trăm cân. Ô Văn Mã vẫn có thể chạy như bay.



Con Xích Hỏa Mã giá gần ngàn lượng bạc, mang hai cái rương bên lưng rất nhẹ nhàng.



- Chu sư phụ, không cần tiễn.



Đằng Thanh Sơn cười rồi chắp tay từ biệt, nhảy lên con Xích Hỏa Mã. Xích Hỏa Mã cất bước, nhẹ nhàng rời khỏi hiệu trà Thanh Dương.



...



Sáng sớm ngày hôm sau, cửa tây thành Hoa Thành, sáng sớm mùa đông gió lạnh rét thấu xương, nhưng tất cả các thương nhân và hộ vệ đều tụ tập đầy đủ tại đây.



- Người đủ rồi! Xuất phát!



Một tiếng hô to, đội ngũ mấy trăm thương nhân liền tiếp tục hành trình.



Đằng Thanh Sơn và mấy người lão Trương, Hắc Tử vẫn tiếp tục đi cùng nhau, thành một đoàn.



- Tần Nguy! Ngươi không mua nhiều trà khối lắm nhỉ?



Lão Trương đánh giá một chút hai cái rương của Đằng Thanh Sơn. Cái rương không quá lớn.



- Loại nào thế? Tam phẩm. Nhị phẩm? Hay là... nhất phẩm?



- Nhị phẩm thôi.



Đằng Thanh Sơn cũng không giấu diếm.



- Nhị phẩm sao?



Hắc Tử bên cạnh xen vào.



- Tần ca, Ngươi điên rồi! Hai cái rương như vậy cũng gần ngàn cân. Như vậy hàng hóa cũng phải gần vạn lượng bạc. Nếu có thể vận chuyển đến Yến Châu, tối thiểu có thể bán được mười vạn lượng bạc. Chậc chậc... Một chuyến cũng bằng ta buôn hai mươi chuyến. Chuyến buôn này mà có lời, phỏng chừng Tần ca sau này sẽ được hưởng phúc rồi.



Thương nhân có con mắt rất đặc biệt. Chỉ cần nhìn cái rương là có thể đoán được đại khái trọng lượng.



Đằng Thanh Sơn cưỡi Xích Hỏa Mã. Xích Hỏa Mã đi từ từ.



Tốc độ đội buôn quả là không có áp lực gì với Xích Hỏa Mã cả.



- Một đường đi tới, nếu đi theo đội buôn, quả là khá an toàn. Nhưng phải nộp không ít bạc. Đi lại như thế này, ta tối thiểu cũng mất hai vạn lượng bạc, hơn nữa còn bỏ tiền mua hàng hóa nữa, cộng lại cũng phải ba vạn lượng. Ta hao phí một năm để đi, xem ra lời lãi cũng không đáng kể!




"Vậy, cưỡi ngựa, đạt tới cảnh giới cao thâm, cũng có thể làm cho Thần trở nên cường đại!"



Theo Đằng Thanh Sơn, vạn pháp đều tương thông!



Tăng cường "Thần" không phụ thuộc ở phương pháp mà quan trọng là nó có thích hợp hay không.



Tỷ như "Tam Thể Thức", cho dù muốn giảng cho đám tiên thiên kim đan Gia Cát Nguyên Hồng, Cổ Ung, thì những người này lại không biết gì về nội gia quyền. Tam Thể Thức nhìn như vô cùng đơn giản, nhưng những cường giả khác căn bản không thể nhận thức được ý cảnh ẩn chứa trong đó.



Còn vẽ tranh... Gia Cát Nguyên Hồng có thể dựa vào nó mà cường đại "Thần" của mình. Đối với Gia Cát Nguyên Hồng, đó là phương pháp tốt. Nhưng đối với Đằng Thanh Sơn, căn bản "vẽ tranh" là vô dụng.



Do đó, cường đại "Thần", không có biện pháp tốt nhất, chỉ phương pháp thích hợp nhất.



"Tam Thể Thức" cũng rất thích hợp với Đằng Thanh Sơn.



Nên bây giờ Đằng Thanh Sơn cũng cố gắng nghiên cứu cách tu luyện trên lưng ngựa! Từ khi gia nhập đội buôn, Đằng Thanh Sơn vẫn suy nghĩ không ngừng... mãi tới bây giờ, đã suy nghĩ nửa tháng rồi:



"Cưỡi ngựa cách nào để tâm linh dung hợp với thiên địa hơn..."



Đằng Thanh Sơn cưỡi ngựa, có thể nói là "Nhân mã hợp nhất". Toàn thân cơ bắp của hắn và thớt ngựa đều hoàn toàn phù hợp, có vẻ rất hoàn mỹ. Cho dù như thế, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thể bất chợt nắm bắt được luồng ý cảnh kia.



Tích tắc! Tích tắc!



Xích Hỏa Mã chầm chậm bước đi, Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng ngựa, người và ngựa tựa như một khối.



- Xác chết!



- Nhiều xác chết quá!



- Ở đây không ít người chết.



Cả đội buôn đột nhiên huyên náo.



- Tần ca! Nhanh! Chúng ta đến xem thử có chuyện gì?



Hắc Tử hô.



Đằng Thanh Sơn đang trong trạng thái "Nhân mã hợp nhất" ồ lên một tiếng, như một phản xạ có điều kiện, cơ bắp chân chợt có một chấn động truyền lại, Xích Hỏa Mã lập tức tăng tốc.



"Vừa rồi ta làm gì?" Đột nhiên Đằng Thanh Sơn bừng tỉnh.



"Đúng, là loại cảm giác này! Chính là loại này!"



Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ vẻ kinh hỉ. Hao phí gần nửa tháng, với sự khống chế thân thể của nội gia quyền tông sư, luôn luôn bảo trì nhân mã hợp nhất, rốt cục hắn đã tiến gần đến biên giới phương pháp tu luyện trên lưng ngựa.