Cửu Đỉnh Ký

Chương 249 : Hổ Dược Quận, Tiêu Dao Cung

Ngày đăng: 19:19 20/04/20


Trong Vũ Châu, tuyết rơi dầy khắp nơi, trời đất một màu trắng tinh.



Bên cạnh một bãi đất hoang trên quan đạo, đội buôn Đằng Thanh Sơn đang nghỉ ngơi. Bởi vì chung quanh không có khách sạn, bọn họ chỉ có thể uống nước và ăn bánh bao lớn.



- Hát!



- Hắc!



Một bé trai đang cầm một cây mộc côn, không ngừng đập về phía trước.



Đằng Thanh Sơn, lão Trương và vài người bên cạnh, dựa vào xe kéo ăn bánh bao, đồng thời cười cười nhìn hài đồng luyện tập.



- Tiểu Hạ này thật là chăm chỉ!



Lão Trương khen ngợi.



Đằng Thanh Sơn cười, gọi:



- Tiểu Hạ, đừng luyện nữa! Trước tiên hãy nghỉ một chút. Tới đây, ăn mấy cái bánh bao nhé, ta còn có dưa muối nữa này.



- Sư phụ bảo con phải luyện một ngàn lần. Bây giờ không luyện, buổi tối sẽ không còn thời gian để ngủ nữa.



Nam đồng vuốt cái mũi đã đỏ rực, căn bản không nghe lời đám người Đằng Thanh Sơn. Mẫu thân y chỉ ở nguyên một bên nhìn mà không nói gì. Qua một hồi lâu, khi thật sự không thể múa mộc côn được nữa, nam đồng này mới dừng lại.



- Tới đây, Hạ nhi, ngồi xuống!



Mẫu thân y lập tức xoa bóp hai tay nhi tử mình.



Ngay lúc này, tên dã nhân đã thay đổi trang phục, từ từ đi tới.



- Sư phụ!



Nam đồng lập tức đứng lên.



- Ừm. Ăn đùi gà này. Vừa nướng xong đó. Còn nóng.



Tên dã nhân xé ra một đùi gà to đưa cho nam đồng.



- Cảm ơn sư phụ!



Nam đồng kinh hỉ đáp, rồi cầm lấy đùi gà, há mồm thật to cắn vài miếng.



- Mẹ. Mẹ ăn này!



Nam đồng ăn non nửa rồi đưa cho mẫu thân.



Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn cảnh này. Tên dã nhân và người đàn bà, hài tử đó gia nhập vào đội buôn cũng đã mười ngày rồi. Trong vòng mười ngày, đám người Đằng Thanh Sơn cũng biết quan hệ giữa ba người. Nam đồng tên là "Đàm Hạ". Còn người đàn bà kia thì bọn người Đằng Thanh Sơn đều gọi là "Đàm phu nhân".



Về phần tên dã nhân, hắn có tên là "Mã Cẩm Khiếu".



Mẹ con Đàm Hạ là người đang chạy trốn. May mà gặp được cao thủ Mã Cẩm Khiếu mới bảo tồn được tính mạng mình.



- Mã huynh đệ! Tới đây uống vài ly cho nóng người lên.
Lão Trương chọn vài món quen, vừa chọn vừa tán dương đây là thức ăn nổi tiếng ở Hổ Dược quận:



- Ừm, tốt lắm... rượu, cứ đem từng hồ thì quá chậm, mang tới đây hẳn một vò! Mấy người chúng ta hôm nay uống cho thống khoái.



- Dạ dạ, Trương lão gia, ngài chờ một lát, thức ăn lập tức được đưa lên ngay.



Hiển nhiên Tiểu nhị rất quen với lão Trương.



Không bao lâu sau, rượu và thức ăn đã được đưa lên.



Mọi người ăn thoải mái, cũng uống vui vẻ.



Đã có thể đi qua mấy ngàn dặm mà vẫn an toàn trở về, đương nhiên phải vui vẻ rồi. Hắc Tử hưng phấn kể về thê tử hắn, kể về nhi tử hắn. Lão Trương cũng có vẻ tự hào, đàm luận việc con cái của mình.



Đằng Thanh Sơn nhìn đường phố ngựa xe bên ngoài cửa sổ.



"Đã là tháng chạp rồi, thêm vài ngày nữa là Tết rồi. Không biết bây giờ cha mẹ như thế nào?"



Gặp không khí vui vẻ này, Đằng Thanh Sơn lại nhớ cha mẹ, hắn thầm lắc đầu, "Bây giờ ta mà ở bên cạnh cha mẹ thì chỉ khiến cho cha mẹ gặp tai nạn, chẳng có gì tốt cả! Im lặng tu luyện đi. Với tốc độ của ta bây giờ, trong vòng mười năm nhất định có thể đạt tới tiên thiên kim đan."



Đằng Thanh Sơn rất tự tin.



Hắn đã hiểu được bí mật về dưỡng thần để cường thần, hơn nữa ngày ngày đều tu luyện trên lưng ngựa, buổi tối luyện tập Tam Thể Thức, nên "Thần" đang được nâng cao với tốc độ kinh người, lại không hề gián đoạn.



Chỉ sau nửa tháng hiểu được bí mật, Đằng Thanh Sơn đã có cảm giác rõ ràng "Thần" của mình trở nên mạnh hơn không ít.



"Trong vòng hai năm, có thể đạt tới tiên thiên thực đan. Trong vòng mười năm, đạt tới tiên thiên kim đan! Với cường độ thân thể ta, phối hợp với nội kình, ít nhất ta có thể vô địch trong nhóm dưới hư cảnh." Đằng Thanh Sơn rất tự tin. Nếu người khác biết được, chỉ sợ họ sẽ hết hồn.



Phải tới ba mươi tuổi, Gia Cát Nguyên Hồng mới đạt tới tiên thiên.



Còn Đằng Thanh Sơn, lại bảo mình đạt tiên thiên kim đan trước ba mươi tuổi!



- Tần Nguy, ngẩn người ra làm gì thế? Nào, chúng ta uống một ly!



Lão Trương đập vào bả vai Đằng Thanh Sơn gọi.



Vừa dứt lời....



- Ầm....



Một tiếng nổ to mãnh liệt từ xa truyền đến.



Thậm chí Đằng Thanh Sơn còn cảm giác được cả tửu lâu cũng rung lên.



- Vụ nổ này ở rất xa, hẳn là ngoài mười dặm! Thế mà vọng được tới đây lại vẫn còn uy lực như thế...



Đằng Thanh Sơn cả kinh, đứng lên.



- Xảy ra chuyện gì thế?



Những người khác cũng đều chạy đến cửa sổ, nhìn ra ngoài.