Cửu Đỉnh Ký
Chương 27 : Kế Hoạch Trong Tộc
Ngày đăng: 19:18 20/04/20
Mọi người trong Đằng thị nhất tộc không ai dám nói chuyện, thậm chí dưới không khí khẩn trương này cũng không ai lớn tiếng thở gấp, mọi người đều chăm chú nhìn vào hài tử trông rất bình thường kia.
Đằng Thanh Sơn, một hài tử sáu tuổi muốn nâng một vật nặng trăm cân?
Điều này có thể sao?
Là cố ý thể hiện hay thực sự có thực lực?
"Thanh Sơn!" Đằng Vĩnh Phàm cùng mẫu thân Viên Lan khẩn trương nhìn hài tử của mình.
"Phù!" Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào thạch tỏa (tạ đá) trước mắt, đây là thạch tỏa được tộc nhân thường xuyên dùng để luyện tập vừa vặn nặng một trăm cân, cho nên trong lúc khảo hạch vì để thuận tiện nên lập tức mang sang.
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn vươn đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy hai bên thạch tỏa.
Một hài tử chỉ cao đến eo người bình thường, muốn nâng thạch tỏa một trăm cân? Một màn này đều khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
"Ô!" Đằng Thanh Sơn lấy hơi hét.
Hai tay nó mạnh mẽ dùng lực, trong nháy mắt cánh tay nhỏ bé kia bộc phát ra lực lượng kinh nhân đột ngột nhấc lên!
Phì!
Thạch tỏa một trăm cân, bỗng chốc được hai tay nâng đến trước ngực.
"Điều này…." Tộc nhân Đằng thị nhất tộc, từ tộc trưởng cho đến những đứa trẻ bình thường đều trợn trừng hai mắt cực kỳ khẩn trương, Đằng Thanh Sơn có thể nâng được thạch tỏa qua đỉnh đầu sao?
Hừ nhẹ một tiếng, Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa dùng lực một hơi nâng thạch tỏa qua đỉnh đầu.
Cả luyện võ trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều chứng kiến màn này – một hài tử non nớt lại có thể nâng thạch tỏa trăm cân qua đỉnh đầu, trong tâm trí mọi người đều có chút mông muội và hỗn loạn, một lúc lâu sau mới có người bình tĩnh lại.
"Hay!" Một tiếng hét lớn vang lên.
"Một trăm cân. Ha ha… hài tử Thanh Sơn này thật lợi hại quá!"
"Thanh Sơn nó thành công rồi!"
Còn về gia gia của Đằng Thanh Sơn trước kia đã chết khi chiến đấu với cường đạo thổ phỉ, nãi nãi sinh bệnh nặng rồi cũng qua đời.
"Thanh Sơn." Ánh mắt Đằng Vân Long cùng mấy lão đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn đều phát sáng, đây chính là hi vọng tương lai của Đằng thị nhất tộc.
Đằng Vân Long lập tức quay đầu nhìn về phía Đằng Vĩnh Phàm: "Vĩnh Phàm, ta cùng mấy vị đại bá đều đã thương lượng qua, hài tử Thanh Sơn này tiền đồ vô lượng, nếu để nó ở lại Đằng gia trang chúng ta chỉ là rèn luyện chút khí lực tiền đồ sau này sẽ có hạn. Không bằng tộc chúng ta bỏ ra năm trăm lượng bạc, đưa Thanh Sơn đến Quy Nguyên tông, xem Thanh Sơn có thể luyện ra nội kình hay không."
Muốn gia nhập Quy Nguyên tông chỉ có hai biện pháp.
Một là trẻ con mười tuổi trở xuống tổn hao năm trăm lượng bạc có thể ở Quy Nguyên Tông chờ một năm, trong một năm luyện ra nội kình thì mới trở thành đệ tử Quy Nguyên Tông, luyện không ra thì đá ra khỏi cửa.
Còn lại là người trưởng thành thì tiến hành kiểm tra rồi gia nhập Hắc Giáp quân.
"Tới Quy Nguyên tông?" Một hơi rượu cuối cùng của Đằng Vĩnh Phàm cũng bị tan biến.
"Thanh Sơn nó mới sáu tuổi." Viên Lan bên cạnh có chút không cam tâm, "Nghĩa phụ, con không nỡ để Thanh Sơn nó …."
"Hừ." Đằng Vân Long không nhịn được hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Từ mẫu làm hỏng con! Thanh Sơn tiền đồ vô lượng, tư chất tốt như vậy ở chỗ chúng ta ai tới dạy nó? Dạy nó thương thuật tự cả tộc chúng ta đúc kết ra? Những nghi thức hoa màu này thật là lãng phí thiên phú của Thanh Sơn!"
Trong tộc không thể có khả năng mỗi hài tử đều đưa tới Quy Nguyên tông.
Nhưng thiên phú Đằng Thanh Sơn tốt như thế, bọn họ vẫn nguyện ý bỏ ra năm trăm lượng.
Bị một hồi răn dạy của nghĩa phụ Đằng Vân Long, Viên Lan không dám lên tiếng.
"Sư phụ, người nói cũng đúng, chút trình độ này của chúng ta đích xác lãng phí thiên phú của Thanh Sơn." Đằng Vĩnh Phàm dù sao cũng là đệ nhất hảo hán trong tộc cũng trải qua không ít cảnh đời liền gật đầu nói, "Có điều, Thanh Sơn mới sáu tuổi, bây giờ đã phải đưa tới Quy Nguyên tông rồi? Yêu cầu của Quy Nguyên Tông không phải là dưới mười tuổi sao, có thể chờ hai năm nữa mà."
Một lão giả tóc bạc trên trán có một mụn thịt nhỏ ngồi bên cạnh Đằng Vân Long thấp giọng nói: "Hồ đồ! Vĩnh Phàm, chẳng nhẽ con chưa từng nghe qua, luyện nội kình càng sớm thì càng tốt ư!"
Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan dù sao cũng là phụ mẫu, nỡ lòng nào sớm để con trai rời đi, trong lòng bọn họ đích xác không muốn.
Đằng Vĩnh Phàm liếc qua thê tử, sau đó cắn răng gật đầu: "Vậy được rồi, cứ để Thanh Sơn nó…"
"Ngoại công, cha!" Đằng Thanh Sơn ở một bên đột nhiên mở miệng: "Quy Nguyên tông, con không muốn đi!"