Cửu Đỉnh Ký

Chương 277 : Thân phận thật sự

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Thanh Sơn nhìn nữ tử mặc áo tím trước mặt, tâm tình hơi có chút rối loạn. Vô luận là dung mạo, hay ánh mắt, lẫn khí chất, đều giống hệt Tiểu Miêu – người vợ yêu ở kiếp trước của hắn. Tuy cô gái tên là Lý mà năm đó hắn cứu cũng có dung mạo giống như Tiểu Miêu lúc còn là một thiếu nữ. Nhưng nữ tử trước mắt có thể nói rằng đó chính là Tiểu Miêu khi đã trưởng thành!



Quan trọng nhất là chính là khí chất của nàng càng giống, không thể sai được!



Tiểu Miêu cũng như Đằng Thanh Sơn, cả hai đều trải qua cuộc sống như địa ngục khi được huấn luyện trở thàn sát thủ. Lý là một cô gái yếu đuối không hề có khí chất như Tiểu Miêu. Nhưng... nữ tử trước mắt, lại có khí chất giống hệt, cũng có một luồng băng giá, lạnh lẽo như thế.



- Ngươi là … Tiểu?



Đằng Thanh Sơn hơi mất bình tĩnh, mở miệng hỏi lại.



Nữ tử đang mở cái khăn che mặt ra, nghe Đằng Thanh Sơn nói, nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ:



- Đằng đại ca! Đúng là anh rồi!



Thì ra cô gái áo tím này chính là Lý, người năm đó Đằng Thanh Sơn đã ra tay cứu giúp! Vừa rồi, thấy cây Luân Hồi thương, nên nàng mới hoài nghi người đang đứng trước mắt mình có lẽ chính là Đằng Thanh Sơn.



Ở trên đại thảo nguyên, Đằng Thanh Sơn cũng không nghĩ là có người lại có thể nhận ra mình. Đại thảo nguyên không thuộc phạm vi thế lực của Cửu Châu Đại Địa, nên cũng không có ai đuổi bắt hắn. Hơn nữa, Đằng Thanh Sơn đã đề cao thực lực tới một tầng mới, nên cho dù phải đối phó với cường giả tiên thiên kim đan thì Đằng Thanh Sơn cũng không hề sợ hãi! Trong nửa năm qua, toàn bộ thời gian đều tu luyện trên thảo nguyên, lấy trời làm nhà, lấy đất làm giường tự nhiên cũng đã có chút thay đổi.



Toàn thân hắn y phục rách nát, tóc dài rối tung, lại thêm khuôn mặt được hoá trang… Tuy không thể nói hoá trang một lần là có thể duy trì nửa năm, bởi vì thời gian càng lâu thì những nét vẽ sẽ dần phai đi. Cho nên nếu là những người thân của hắn, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra Đằng Thanh Sơn ngay.



Nhưng... nếu không phải là người quen thì cũng khó có thể nhận ra được. Dù sao thể trạng của Đằng Thanh Sơn đã thay đổi. Hơn nữa, sống trên thảo nguyên nửa năm nên da của hắn sạm lại đen bóng. Cả người trông xơ xác, râu ria lại mọc xồm xoàm thì ai có thể nhận ra hắn được chứ?



Nhưng... cũng là do Lý luôn luôn quan tâm tới Đằng Thanh Sơn. Dung mạo của Đằng Thanh Sơn đã in sâu vào trong tâm khảm của nàng. Cho dù bây giờ, khuôn mặt của Đằng Thanh Sơn bị râu ria che khuất, nhưng nàng cũng có thể lờ mờ nhận ra nét quen thuộc, lại thêm thanh Luân Hồi thương bên mình…



Do đó nàng liền mở khăn che mặt ra!



Nếu là người khác, chỉ nhìn dung mạo của nàng thì nhiều nhất cũng chỉ thấy một nữ tử tuyệt đẹp xa lạ. Nhưng, nếu đó là Đằng Thanh Sơn thì hắn phải nhận ra nàng.



- Cô có thể nhận ra ta à?



Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn lại thân thể mình. Tay hắn sờ sờ râu mép trên mặt. Không ngờ lôi thôi như thế này mà cũng bị nhận ra, đột nhiên thấy Luân Hồi thương trong tay, hắn liền cười nói:



- Tiểu! Thì ra là do Luân Hồi thương tiết lộ thân phận.



Đằng Thanh Sơn cười tháo cái bao trên người xuống, mở rương, tháo rời Luân Hồi thương nhét vào.



- Đằng đại ca! Cái đó là Khai Sơn Thần Phủ phải không?



Lý kinh ngạc nhìn cái búa trong rương.



- Đúng.



Đằng Thanh Sơn đậy rương lại cẩn thận, đeo lên trên lưng. Trong mắt Lý có nét cười:



- Đằng đại ca! Thực ra anh không cần phải dấu Luân Hồi thương đâu... Trên đại thảo nguyên cũng không người nào đuổi giết anh mà. Ngay cả có người biết anh là Đằng Thanh Sơn đi chăng nữa thì cũng không có việc gì hết.




Lý gật đầu nói.



Đằng Thanh Sơn cảm thấy trong lòng dậy sóng. Thú Vương Ô Hầu theo truyền thuyết thì không có sư phụ, nhưng... Ô Hầu lại có sư muội! Sao có thể không có sư thừa chứ?



- Tiểu! Theo lời đồn trong thiên hạ, Ô Hầu không có sư phụ, hai người...



Đằng Thanh Sơn kinh ngạc hỏi. Lý cười, nhẹ giọng nói:



- Sư bá đương nhiên có sư phụ! Sư phụ của người chính là sư tổ của ta. Đây là đại bí mật, tuyệt đối không thể ngoại truyền. Đằng đại ca... anh ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài. Nếu để người khác biết, tôi sẽ rất thảm đó.



Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.



- Lúc đó tôi học Thú ngữ với Sư bá. Việc học thú ngữ phải cần có thiên phú, có rất nhiều người cả đời cũng không học được. Nhưng... đã học được thì lại nắm bắt rất nhanh. Trong vòng một tháng, tôi đã học xong thú ngữ của loài chim! Sư bá phi thường kinh hỉ, khen ta rất nhiều, nói ta là người có thiên phú nhất trong việc học thú ngữ mà ông từng gặp.- Lý cười.



- Sư bá chỉ có một đệ tử! Vì học thú ngữ rất khó đối với những người khác, nên Sư bá trên một trăm tuổi mà cũng chỉ có một đệ tử. Đó chính là Vạn sư huynh của ta.



- Nhưng ta học hai tháng còn dùng thú ngữ tốt hơn so với hắn đã học vài chục năm rồi - Lý tự tin nói.



- Sau đó, ta nghe lời Sư bá phân phó, nên từ Cửu Châu đi tới thảo nguyên. Nhiệm vụ của ta, một là chiếu cố cho ba con yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan. Thứ hai, là nghĩ biện pháp thuần hoá một đám yêu thú, để chúng có thể nghe hiểu được tiếng người!



Lý nói:



- Cũng như Tuyết Ưng Giáo, hay Xạ Nhật Thần Sơn. Dù sao trong một tông phái không phải mọi cao thủ đều biết thú ngữ. Do đó, chỉ có thuần hoá ra yêu thú, để chúng hiểu được ngôn ngữ nhân loại, thì cao thủ trong tông phái mới có thể tùy tiện điều khiển được chúng.



- Nhưng, để cho chúng nghe hiểu được tiếng người là việc rất khó. Đến cả Sư bá cũng không làm được... Nhưng, Sư bá Bạch nói ta là người có thiên phú tốt nhất, còn cao hơn cả ông ấy nữa.



Lý cười:



- Do đó, từ đó đến nay ta vẫn thong dong trên đại thảo nguyên.



Đằng Thanh Sơn khiếp sợ vô cùng. Để yêu thú nghe hiểu được tiếng người? Việc này khó gấp trăm lần việc học được thú ngữ.



- Có người!



Giác quan của Đằng Thanh Sơn rất linh mẫn, quay đầu nhìn về phía tây. Trên đại thảo nguyên mênh mông, chỉ thấy một vài cái bóng mơ hồ đỏ như máu từ xa xa vọt tới.



- Huyết Long Mã, Xích Phong Thú?



Đằng Thanh Sơn nhướng mày.



- Rập rập....



Xích Phong Thú vọt nhanh tới, rồi ngừng lại. Đằng Thanh Sơn nhìn lên thấy có một nam tử hơi mập mạp, tóc cắt ngắn, một thân áo tím, đeo mặt nạ vàng đang ngồi trên lưng Xích Phong Thú. Người này cũng dùng ánh mắt hết sức lạnh lùng nhìn Đằng Thanh Sơn....