Cửu Đỉnh Ký

Chương 279 : Thiên thần sơn

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Giữa thảo nguyên mênh mông, Lý đang đứng trước mặt con Liệt Phong Thần Điêu đực, miệng không ngừng phát ra những thanh âm ríu rít dễ nghe, nói chuyện với nó.



Còn con Liệt Phong Thần Điêu đang đưa mắt nhìn Đằng Thanh Sơn. Lý ở bên cạnh nó không ngừng như khuyên bảo. Rốt cục, con Liệt Phong Thần Điêu màu đen khẽ gật đầu. Lý hưng phấn quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:



- Đằng đại ca! Đại Hắc đã đồng ý. Đến đây đi, ca ngồi trên lưng nó nhé.



- Liệt Phong Thần Điêu nghe lời ngươi nói thật à?



Đằng Thanh Sơn kinh ngạc đi tới, sau đó nhảy lên, ngồi trên lưng con Liệt Phong Thần Điêu. Những sợi lông trên lưng Liệt Phong Thần Điêu vô cùng cứng rắn, tựa như những mũi tên thép.



- Hống...



Con Hồng Đồng Sư Thú bên cạnh rống lên vẻ bất mãn.



- Con Tuyết Sư Thú này chắc rất khó chịu với ta đây mà.



Đằng Thanh Sơn cười hà hà.



- Mặc kệ nó.



Lý liền phát ra một tiếng kêu dễ nghe. Nhất thời, hai con Liệt Phong Thần Điêu một đen, một trắng vỗ cánh bay lên trời.Đôi cánh của chúng thật lớn, chỉ cần quạt nhẹ một cái chúng đã đạt tới một tốc độ kinh người. Ngồi trên lưng thần điêu, đúng vào chỗ trũng dưới cổ chúng thì gió cũng không thổi vào mặt quá mạnh.



Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, những bầy cừu tựa như những điểm nhỏ màu trắng, điểm xuyết trên mặt thảo nguyên.



Vù! Vù!



Hai con Liệt Phong Thần Điêu, nhanh chóng xé gió bay đi.



Thiên Thần Sơn cao vút tận mây, như muốn đâm thủng cả bầu trời. Dưới chân núi, trên thảo nguyên, có vô số dân chúng quì rạp trên cỏ, hướng về phía Thiên Thần Sơn mà bái lạy.



- Thiên thần vĩ đại, xin người cho dân chúng của Lưu Nham bộ lạc ta có thể bình an vượt qua năm này. Hy vọng thiếu niên bộ lạc Lưu Nham, có thể xuất hiện một dũng sĩ lợi hại, có thể vào Thiên Thần Sơn để hầu hạ Thiên Thần. - Một lão thái bà lưng còng rạp xuống đất, miệng không ngừng cầu khẩn. Chung quanh bà có rất nhiều người cũng làm như vậy.



- Nhìn kìa, là Thần Điêu!



Đột nhiên có người cất tiếng hô lên. Không ít người đang quì lạy đều ngẩng đầu. Chỉ thấy một con thần điêu màu đen và một con thần điêu màu trắng từ trên không trung lao thẳng xuống đỉnh núi Thiên Thần Sơn. Những người thường xuyên quì lạy ở đây nên cũng không phải là lần đầu phát hiện ra việc này.



- Hắc bạch thần điêu đã trở lại Thiên Thần Sơn rồi.



...



Trên Thiên Thần Sơn, hai con Liệt Phong Thần Điêu lượn quanh, rồi từ từ hạ xuống một bãi đất trống phía trước một cung điện. Trên những bậc thang cung điện, có một hàng thị nữ, tất cả đều mặc áo dài lục sắc. Khi các nàng thấy hai con Liệt Phong Thần Điêu hạ xuống, lập tức có một mỹ phụ, vóc người cao cao, dắt các cô thị nữ khác tới hành lễ.



- Điện hạ!



Nhóm thị nữ này cung kính chào.



- Có khí thế thật.



Đằng Thanh Sơn khen, đồng thời nhảy xuống khỏi lưng thần điêu. Lúc này, Lý đã đeo khăn mỏng che mặt cũng nhảy xuống khỏi lưng thần điêu. Xuống đến đất nàng liền phát ra tiếng kêu của loài chim rất dễ nghe, đồng thời đến gần ôm đầu con Liệt Phong Thần Điêu màu trắng. Con Liệt Phong Thần Điêu đó cọ cọ hết sức thân mật với Lý. Sau đó con Liệt Phong Thần Điêu cái kêu lên một tiếng thánh thót, con Thần điêu đực cũng lập tức phụ họa.



Vù! Vù!



Hai con Liệt Phong Thần Điêu giương cánh bay lên trời biến mất.



Ngay lúc này...




- Sư muội đang luyện chữ à?



Bên ngoài vang lên một thanh âm lớn.



- Tôn sư huynh, đi vào đi.



Lý quơ tay sang bên cạnh lấy một mảnh giấy trống, che những chữ mình vừa viết. Còn Tôn Phong lúc này vừa cười vừa đi đến, thoáng nhìn Lý:



- Sư muội thật là rỗi rãi. Vẫn còn thời gian mà luyện chữ nữa.



- Tôn sư huynh! Có việc gì thì nói đi.



Lý xoay người nhìn về phía hắn. Tôn Phong mỉm cười:



- Theo ta được biết, sư muội trước đây đều ở Cửu Châu Đại Địa, cũng chỉ tới Thiên Thần Sơn mới được mấy tháng! Còn tên Hô Hòa… Hắn được xưng tụng là ác ma A lạp đặc trong truyền thuyết. Mà hắn cũng mới đi từ giữa thảo nguyên tới chỗ chúng ta. Như vậy thì sư muội phải không hề quen cái tên Hô Hòa này chứ?



- Tôn sư huynh! Ngươi đang nói gì thế?



Lý sầm mặt lại.



- Theo ta được biết thì trước đây Đằng Thanh Sơn đã có đại ân với sư muội.



Tôn Phong lại nói tiếp. Mắt Lý chợt nheo lại, lạnh lùng nhìn Tôn Phong:



- Sao lại nhắc tới Đằng đại ca?



Chuyện giữa Lý và Đằng Thanh Sơn, không ít người trong sư môn cũng biết.



- Không phải! Ta chỉ là suy luận mà thôi... Theo lý, thì ngươi không thể biết tên Hô Hòa này được. Nhưng ngươi lại ngăn trở đệ ngũ Thần Tướng, không cho phép đệ ngũ Thần Tướng động thủ với hắn. Hơn nữa, còn mời hắn tới Thiên Thần Sơn. Ta thấy có lẽ Hô Hòa chính là Đằng Thanh Sơn rồi.



Tôn Phong cười khẽ nói:



- Còn nữa, cái bao trên người hắn... Quan trọng nhất, ta phát hiện ra ngươi ra lệnh cho người đi thu thập tin tức về Đằng gia trang, Quy Nguyên Tông.



Tôn Phong nhìn chằm chằm vào Lý! Lý khẽ cười một tiếng, mắt lóe lên sát khí.



- Tôn sư huynh! Ngươi không thấy là ngươi lắm chuyện quá à?



Lý cười khẽ nói:



- Ta bây giờ nói rõ cho ngươi biết. Đúng, Hô Hòa chính là Đằng Thanh Sơn! Sao... Ngươi muốn mật báo à? Ha ha... mấy người sư bá cũng có hảo cảm với Đằng Thanh Sơn đó.



Lý sầm mặt lại, tựa như có một màn sương mờ mịt.



- Tôn sư huynh, ta nhắc nhở ngươi một việc!



Ánh mắt Lý như lợi kiếm, lạnh lẽo nhìn Tôn Phong.



- Nếu ngươi tự cho rằng mình thông minh làm Đằng đại ca lâm vào hiểm cảnh... Lý này xin thề, chắc chắn sẽ trả thù trên người ngươi gấp trăm lần!



Tôn Phong nghe thế rùng mình, lập tức vuốt mũi cười cười:



- Đừng giận, ta cũng chỉ hỏi một chút… chỉ hỏi một chút mà thôi.