Cửu Đỉnh Ký
Chương 288 : Dùng Lưng Đánh Bay
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
"Đệ thất kích, Đại sư huynh không dùng đệ lục kích Liệt Hỏa Oanh Lôi, mà trực tiếp dùng luôn Lôi Thần Hàng Thế sao?
Đệ tam Thần Tướng vừa cao vừa gầy hơi giật mình.
Đệ thất Thần Tướng vuốt cằm, hưng phấn nhìn chằm chằm vào hai đại tuyệt thế cường giả giữa sân:
- Bất luận là đệ lục kích hay đệ thất kích, một khi sử dụng, đều tổn hại đối với thân thể Đại sư huynh cả! Còn bây giờ nếu nhìn thực lực của ác ma A Lạp Đạt, sử dụng đệ lục kích phỏng chừng không thể đánh bại hắn, nên buộc phải sử dụng đệ thất kích!
- Đại sư huynh, trước đây khi vừa sáng chế ra chiêu này, đã diễn cho chúng ta xem. Hơn mười năm trước, Đại sư huynh chưa bao giờ dùng chiêu này trong chiến đấu cả. - Nga Nhật Tề Nhĩ thì thầm nói.
- Đó là vì không ai đáng cho Đại sư huynh làm như vậy!
Bảy vị Thần Tướng đều rất chờ mong.
Đệ thất trong Thiên Lôi Thất Kích, với thực lực của đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục bây giờ, nếu sử dụng ra rốt cuộc sẽ có uy lực như thế nào nhỉ?
...
- Ta không để ngươi thất vọng? Nhật Mục lão ca, biểu hiện nãy giờ của ngươi lại làm cho ta rất thất vọng. Đến giờ, gân cốt ta vẫn còn chưa hoạt động nữa đây này!
Đằng Thanh Sơn khẽ cử động gân cốt, toàn thân phát ra những tiếng lạo xạo,
- Hy vọng đệ thất kích trong Thiên Lôi Thất Kích của ngươi không làm cho ta thất vọng.
Giọng nói cuồng ngạo, làm không ít người trên Thiên Thần Sơn lộ vẻ bất bình, nhưng cũng có không ít người sùng kính nhìn Đằng Thanh Sơn! Có thực lực, có thể cuồng ngạo!
Nam nhân trên đại thảo nguyên, bội phục nhất là đại dũng sĩ!
*******
Vòng sương mù trên chỗ cao nhất ở Thiên Thần Sơn. Sâu trong lớp mây mù, mơ hồ có một bóng người mặc áo bào trắng rộng thùng thình. Người này bụng rất to, mặt tròn, đôi mắt nhỏ. Trên mặt luôn lộ vẻ tươi cười. Tựa hồ cả vùng mây mù chung quanh vì sự tồn tại của lão mà trở nên vui vẻ.
Trong mây mù, lão nhìn trận đấu trên Sinh Tử Nhai một hồi.
- Tiểu tử đó xem ra đã sờ tới bờ của đạo rồi.
Lão già mặt tròn cảm thán một tiếng.
- Tuổi còn trẻ như vậy mà đã vượt qua cả Nhật Lôi Mục rồi. Tiếp tục như vậy, trong vòng mười năm nữa có thể có tới chín phần sẽ vào hư cảnh rồi!
- Nhật Lôi Mục tiểu tử. Làm gì phải thi triển chiêu Lôi Thần Hàng Thế chứ? Trong Thiên Lôi Thất Kích của hắn, cũng chỉ có một chiêu này là xem như sờ tới bờ của đạo.
Lão đầu mập mạp mặt tròn mỉm cười quan khán cuộc chiến đấu phát sinh phía dưới.
...
...
Nhìn Nhật Lôi Mục đang bị thương ngã xoài ra, Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng một nhánh nội gia quyền, giống với các ngươi à. Công kích chỉ có thể dựa vào tay chân sao? Một nhánh nội gia quyền của ta, thân, đầu, lưng, đầu gối vân vân, có bộ vị nào không thể trở thành binh khí chứ?
Vừa rồi là chiêu thứ mười hai Hùng Chàng Sơn (Gấu xô núi) trong Hình Ý Chi Hùng.
Nhìn như vụng về, nhưng uy lực thân thể phát kình lại có trong nháy mắt thật lớn.
- Ha ha, Nhật Lôi Mục lão ca!
Đằng Thanh Sơn cười to đi tới vách đá, vươn tay rút Hắc Diễm Côn của mình ra, sau đó Hắc Diễm Côn chọc mạnh một cái, dưới chấn động binh khí thần xử của Nhật Lôi Mục bay về phía Nhật Lôi Mục. Nhật Lôi Mục lập tức vươn tay, tiếp nhận binh khí của mình.
- Nhật Lôi Mục lão ca, ngươi và ta vừa tỷ thí tay không rồi. Bây giờ, có cần phải sử dụng binh khí để tỷ thí nữa không? - Đằng Thanh Sơn cười vang.
Nhật Lôi Mục đứng lên, quẹt khóe miệng, hào sảng cười nói:
- Hô Hòa huynh đệ, nếu ta còn mặt dày dụng binh khí đấu tiếp với ngươi, chỉ sợ sẽ bị mọi người cười chê! Ngươi có thể phá Lôi Thần Hàng Thế của ta, cho dù ta dụng binh khí, cũng sẽ thất bại thôi! Trận này... Nhật Lôi Mục thua, thua tâm phục khẩu phục!
- Nhật Lôi Mục lão ca, ta cũng thắng hiểm một chiêu. Vừa rồi, ta tỉnh lại chậm một chút là đã thua rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Cuộc chiến này đã chấm dứt, ta còn có việc, xin đi trước!
Nhật Lôi Mục đứng lại tại chỗ, còn Đằng Thanh Sơn đi thẳng về phía Lý. Trên mặt Lý tràn đầy nụ cười hưng phấn, cùng Đằng Thanh Sơn sóng vai mà đi, đợi đến khi xa hẳn mọi người phía sau, Lý mới thì thào hưng phấn nói:
- Đằng đại ca, ngươi thắng rồi!
- Khá hiểm.
Đằng Thanh Sơn khẽ cười nói.
Đột nhiên...
Ở phía sau chợt tiếng người thét lên:
- A Lạp Đạt đại nhân từ đầu tới cuối dường như đều chỉ phòng ngự! Vào lúc cuối cùng, một cú chống lưng đơn giản đã thắng. Cú chống lưng đó cũng có thể xem là phòng ngự.
- Đúng đó, A Lạp Đạt đại nhân, từ đầu tới cuối thật ra chưa từng công kích, thế mà cũng thắng. Quá khó tin!
Nghe những tiếng kinh hô phía sau, Đằng Thanh Sơn không khỏi cười khổ.