Cửu Đỉnh Ký

Chương 299 : Cuộc Đàm Phán Kinh Hiểm

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Cả hải vực trong chốc lát biến động, mấy trăm con Lôi Kình dày đặc vây quanh một cái thuyền gỗ. Bị đám Lôi Kình nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng!



Đằng Thanh Sơn cau mày.



- Hỏi nó rốt cuộc muốn làm gì! - Đằng Thanh Sơn nói.



Đằng Thanh Sơn thấy được, đám Lôi Kình vây quanh thuyền gỗ của mình như vậy mà không phát động công kích, hẳn là có mục đích gì khác mới đúng! Nếu không mấy trăm con Lôi Kình cũng có thể trong nháy mắt đã phá tan thuyền ngột mộc rồi.



- Được.



Lý lập tức quay đầu, đứng trên mũi tàu hướng về con Lôi Kình vương xa xa gầm gừ một tiếng.



Con Lôi Kình vương nghe tiếng kêu của Lý, đôi mắt to như bánh xe nhìn Đằng Thanh Sơn, có cảm giác như nó đang cao cao tại thượng, rồi sau đó phát ra tiếng gầm:



- Hống.... hống....



Tiếng gầm cao thấp trầm bổng, Đằng Thanh Sơn nghe qua căn bản chẳng hiểu gì.



Hắn chỉ có thể nhìn về phía Lý.



Lý nghe thế, sắc mặt trở nên rất bối rối.



- Gừ gừ…



Chung quanh cả vùng biển này, những con Lôi Kình dày đặc phát ra những tiếng gầm đáng sợ, tựa hồ như đáp lại lời đe dọa của vua bọn chúng! Những con Lôi Kình chẳng hề nhỏ hơn chiếc thuyền gỗ này. Tiếng gầm của một con yêu thú này bất tất phải nhiều lời. Mấy trăm con cùng nhau gầm lên, cũng tương tự như cả trăm ngàn tiếng sấm đồng thời đánh, vang vọng khắp thiên địa.



Đằng Thanh Sơn cảm thấy không khỏi sốt ruột, thoạt nhìn không nhịn được nữa!



- Tên gia hỏa đó nói cái gì? - Đằng Thanh Sơn hỏi.



Lý lộ nói vẻ lo lắng:



- Đằng đại ca, Lôi Kình vương vừa rồi nói là đêm qua huynh quấy rầy nó tu luyện ở đáy hồ, còn làm nó bị thương! Đây là tử tội! Hôm nay, nó đem theo thủ hạ tới đây phán xét phán xét.



Phán xét?



- Chó má!



Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đi, nhìn chằm chằm vào con Lôi Kình vương, gầm gừ,



- Tiểu, muội nói nó biết! Ngày hôm qua huynh chỉ mang theo một cây côn làm binh khí. Bây giờ, trong tay huynh chính là một cây thần thương! Đây là một thần binh vô cùng lợi hại... Nếu hôm nay huynh dùng thần binh này thì Lôi Kình vương đã chết rồi! Muội nói cho nó đi!



Lý nghe thế hơi rùng mình.



Cứng đối cứng à?


- Đúng vậy, chỉ có thể đợi nó đưa ra điều kiện thôi. - Lý bất lực nói.



Gió biển thổi mơn man, ánh nắng mặt trời trải rộng cả biển khơi. Những con Lôi Kình đều bình tĩnh chờ chung quanh.



Đằng Thanh Sơn đứng ở mũi tàu nhìn những con Lôi Kình chung quanh, hắn cũng phải chờ đợi.



Tình thế bây giờ rất rõ ràng... Mình ở vào thế yếu! Đương nhiên mình phối hợp với Luân Hồi thương có thể bộc phát vũ lực làm cho con Lôi Kình vương phải suy nghĩ kỹ hơn.



Một lát sau...



- Hống....



Con Lôi Kình vương phát ra một tiếng gầm. Vốn mấy trăm con Lôi Kình đang rất bình tĩnh đều hỗn loạn, cả đám đều phát ra tiếng gầm gừ hỗn loạn.



Lý nghe cẩn thận, thỉnh thoảng cũng đáp lại một tiếng.



- Nó đưa ra điều kiện gì?



Đằng Thanh Sơn đợi sau khi Lý và Lôi Kình vương nói chuyện xon g liền dò hỏi. Lý nhoẻn miệng cười:



- Đằng đại ca, Lôi Kình vương nói... Nó thật sự có một việc rất trọng yếu muốn nhờ chúng ta đi làm! Nhưng việc này cũng mất thời gian dài, chỉ cần đi trên biển cũng phải tám tới mười ngày. Đương nhiên, lúc chúng ta rời đi nó sẽ ra lệnh một con Lôi Kình buộc một sợi dây vào thuyền chúng ta, kéo thuyền chúng ta tới đó tốc độ sẽ rất nhanh. Cho dù nhanh cũng phải mười ngày mới tới.



Đằng Thanh Sơn nghe thế nhướng mày, hắn không muốn phí thời gian.



- Nơi nào? - Đằng Thanh Sơn hỏi.



- Là ở phía tây bắc, nơi có một hòn đảo thần bí.



Lý vừa nói thế, trên mặt Đằng Thanh Sơn liền hiện lên một nụ cười.



Hướng tây bắc?



Đằng Thanh Sơn cũng không rõ lắm vê phương vị của Bắc Hải Đại Lục, chỉ biết là nó ở phía bắc. Vì gió mùa, cùng với việc trên biển sẽ gặp đủ loại tình huống khác nhau, thuyền không thể chuẩn xác đi về phía bắc mãi được, bình thường khi đi về phía tây bắc, đông bắc cũng đều chập nhận được.



Dù sao Bắc Hải Đại Lục là một đại lục lớn. Chỉ cần lên được đại lục là được.



- Đảo ở hướng Tây bắc à?



Đằng Thanh Sơn cười:



- Xem ra chúng ta chẳng những không lãng phí thời gian, mà có Lôi Kình kéo thuyền gỗ chúng ta ngược lại sẽ nhanh hơn. Ừm, khó khăn bao nhiêu ta vẫn có thể giải quyết được, nhận đi.



Lý nhoẻn miệng cười, thần bí nói:



- Con Lôi Kình vương còn nói, chỉ cần Đằng đại ca đáp ứng làm việc này, nó còn có thể đưa lên một món lễ vật!