Cửu Đỉnh Ký

Chương 367 : Nhất Ẩm Nhất Trác

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Lầu một Húc Nhật tửu lâu, Đằng Thanh Sơn tìm một chỗ gần cửa sổ.



- Tùy tiện gọi vài món ăn là được, ba món ăn, một canh, một bầu rượu.



Đằng Thanh Sơn phân phó. Đại chưởng quỹ liền lập tức an bài đầu bếp làm một vài thức ăn tinh xảo thượng đẳng.



- Xẻng!



- Xẻng!



Tiếng động nghe như tiếng chiêng trống đập gõ vang lên.



Thanh âm từ đường cái ngoài tửu lâu truyền đến. Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đường phố lớn tới mức đủ để mười con đà thú cùng song hành, thế mà tất cả người đi đường đều hấp tấp dạt dang hai bên tránh né.



- Tránh ra, tránh ra!



- Mau tránh ra!



Tiếng quát lớn vang lên từ rất xa.



Dày đặc những tiếng vó thú làm mặt đất chấn động. Rồi lập tức sáu kỵ sĩ cưỡi đà thú cùng song song lướt tới. Một hàng dài kỵ sĩ liên miên không dứt, phía sau còn có kỵ sĩ giơ cao cờ, cờ theo gió phất phới, lá cờ thêu chữ "Đổng" thật to. Xem ra sau đó có chừng trên hai trăm kỵ sĩ đang lướt tới.



Phía sau xa xa là một cái xe ngựa xa xỉ, có sáu bánh xe, dùng bốn đầu chiến đà kéo!



Chất liệu gỗ làm xe ngựa có màu đỏ sậm, trên đó có viền kim sắc, có vẻ rất hoa lệ.



- Đây là đoàn xe của Đổng Gia à?



Đằng Thanh Sơn nâng chén rượu, trong lòng thầm khen.



- Xa xỉ thật.



- Chậc chậc, đây là doanh săn bắn của Đổng nữ vương. Nghe nói, xe ngựa đó giá trị hơn mười vạn lượng bạc.



- Ngươi biết gì, xe ngựa đó là làm từ thân cây "Hoa Mai Mộc" ở vùng Hỏa Diễm Lĩnh mới có. Nhiều ám kim mộc như vậy, không tính tiền công, cũng đã giá trị trên vạn lượng hoàng kim rồi, tương đương cả trăm vạn lượng bạc ấy chứ. Con chiến đà phía trước, đều là "Tuyết Thần chiến đà", cũng chính là Bạch Mao chiến đà, một con giá thấp nhất cũng trên vạn lượng bạc.



- Trong xe ngựa là ai nhỉ? Đổng nữ vương à?



- Không nhất định, cũng khó nói, có thể là tiểu nữ vương.



...



Tiếng bàn tán xì xầm bên trong tửu lâu. Người nào cũng thán phục, nên Đằng Thanh Sơn cũng biết được khá nhiều.



- Quả là phô trương xa xỉ!



Đây là ấn tượng đầu tiên của Đằng Thanh Sơn với Đổng Triết Tử.



- Thật là con mẹ nó xui xẻo.



Một lão già cơ bắp trên người đầy bụi, quần áo tựa như rách nát cả, buột miệng chửi nhỏ một tiếng, rồi đi vào trong Húc Nhật tửu lâu. Thị nữ tửu lâu vội ra đón, vẻ mặt tươi cười nói:



- Khách quan, lầu một lầu hai lầu ba tửu lâu chúng ta đều đầy khách rồi. Khách quan, hay là chờ một lát được không?



- Quả là xui xẻo, ăn cơm cũng không được ăn!



Lão già cơ bắp này rất khó chịu, một bụng đầy bất mãn.



- Vị lão ca này, nếu không chê, xin tới ngồi xuống đây.
- Có thích khách!



Tiếng kêu la vang vọng cả Đổng Phủ. Đến cả đường phố ngoài Đổng Phủ cũng hô lên ầm ĩ.



...



- Có thích khách!



- Có thích khách!



Lính tuần tra trong Đổng Phủ rất nhiều, cũng không ít môn khách lợi hại. Sau tiếng "có thích khách" vang lên, cả Đổng Phủ nhất thời nhốn náo.



- Đứng lại!



Đằng Thanh Sơn nghe tiếng hét, mỉm cười, tiếp tục bước chậm về phía trước. Lúc này Đằng Thanh Sơn chính đang thi triển, khinh công thân pháp mà hắn sáng chế thông qua hành Thổ chi đạo. Đương nhiên, bộ khinh công thân pháp này vẫn còn trong giai đoạn sáng tạo. Tốc độ cũng không đạt tới mức mà Đằng Thanh Sơn mong muốn.



Cho dù như thế, cũng vượt qua tốc độ khinh công của tiên thiên kim đan bình thường rồi.



- Thích khách ở bên này!



- Ở bên này!



Những tiếng gọi to, hấp dẫn vô số lính chạy tới chỗ phát ra thanh âm. Nhưng rất nhiều người mà chỉ có thể trơ mắt nhìn thân hình Đằng Thanh Sơn mơ hồ vài lần, rồi biến mất khỏi phạm vi tầm mắt họ.



Tốc độ quá nhanh!



Thân pháp quá quỷ dị!



- Ha ha, mụ khốn khiếp Đổng Triết Tử. Ta nghe rồi, có người tới ám sát ngươi rồi. Ha ha... lần trước ta đã nói, loại khốn khiếp như ngươi, ông trời sẽ đến thu lấy mạng ngươi mà! Bây giờ có người tới giết ngươi rồi, ha ha...



Tiếng cười hơi quỷ dị, dường như miệng có một cái động.



Đằng Thanh Sơn lập tức đi về phía thanh âm.



- Bắt lấy hắn



- Giết chết hắn



Mặc kệ những người chặn đường, Đằng Thanh Sơn tùy tiện đi tới một cái vườn.



- Thiết lão Tam, có cốt khí thật, rút chín cái răng của ngươi rồi vẫn còn chửi được, tiếp tục...



- Rút thêm chín cái nữa cho ta. Rút từ từ, tới hoàng hôn vẫn còn ba giờ nữa. Ba giờ rút chín cái răng, không thể nhanh hơn, cũng không được chậm



Một thanh âm tựa như cao cao tại thượng vang lên



- Mụ khốn khiếp, người không thu ngươi, trời sẽ thu ngươi, ngươi đừng đắc... Ô ô,,!!!



Một thanh âm đau đớn truyền đến.



Trong vườn tuyệt đẹp này có không ít cao thủ. Thế nhưng không có lấy một người nào có thể ngăn Đằng Thanh Sơn lại.



Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn một mỹ phụ nhân mặc áo màu đỏ, thoạt nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, hình thể đầy đặn. Mỹ phụ nhân đó ngồi trên ghế cao, phía sau đứng một loạt cao thủ. Lúc này cặp mắt đầy dụ hoặc của nàng đang nhìn tới.



- Ngươi là Đổng Triết Tử à?



Đằng Thanh Sơn lạnh lùng hỏi.