Cửu Đỉnh Ký

Chương 375 : Vân Mộng cổ thành

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


- Sáu khối?



Đằng Thanh Sơn thầm run lên. Đúng là tuyết trung tống thán (trời tuyết lạnh mà được tặng than – ý như buồn ngủ gặp chiếu manh), mình đang lo không tìm được nhiều bản khắc đá. Quay đi quay lại, Đại trưởng lão Húc Nhật Thương Hành lại nói họ có sáu bản khắc đá! Đằng Thanh Sơn hiểu rõ bản khắc đá chính là Vũ Hoàng do tự mình chế tạo, mỗi một bản khắc đá đều trân quý vô cùng, Húc Nhật Thương Hành tuyệt đối không dễ dàng cho người khác mượn.



Nếu không vì sao nửa năm qua Húc Nhật Thương Hành vẫn luôn chẳng đề cập tới là Thương Hành có bản khắc đá?



- Sao, Đằng huynh đệ không tin à?



Đại trưởng lão thấy Đằng Thanh Sơn không nói gì liền kinh ngạc hỏi.



- Tin, đương nhiên là tin chứ.



Đằng Thanh Sơn cười nói:



- Húc Nhật Thương Hành của ông có hơn ba ngàn năm lịch sử, hơn nữa thế lực rải rác khắp thiên hạ, là Thương Hành cường đại nhất trong thiên hạ. Một Giang gia nho nhỏ đã có thể có được một bản khắc đá, trong thiên hạ tổng cộng có ba mươi sáu bản, Thương Hành các ông không có mới là việc lạ. Có sáu bản khắc đá thì chẳng có gì kỳ quái.



Đại trưởng lão nở nụ cười.



- Nhưng tại hạ đang nghĩ.



Đằng Thanh Sơn cười nhìn Đại trưởng lão.



- Sáu bản khắc đá này trân quý vô cùng. Mục lão ca đề cập tới sáu bản khắc đá này thì phỏng chừng có chuyện tình rất khó muốn tại hạ đi làm rồi.



- Hơi khó.



Đại trưởng lão gật đầu.



- Nói đi, muốn tại hạ làm gì mới đưa sáu bản khắc đá cho mượn.



Đằng Thanh Sơn hỏi.



Ly khai Cửu Châu đã lâu lắm rồi, Đằng Thanh Sơn thủy chung vẫn lo lắng về cố hương. Bây giờ biết Húc Nhật Thương Hành có sáu bản khắc đá, hắn bất kể như thế nào cũng muốn có được sáu bản khắc đá này.



- Được, rất thống khoái.



Đại trưởng lão cười nhâm nhi:



- Là sư phụ ta mời cậu làm việc.



- Sư phụ, Vân Mộng Chiến Thần?



Đằng Thanh Sơn chấn động, nhướng mày.



- Mục lão ca, sư phụ lão ca là cường giả cấp chiến thần, việc gì lão không làm được mà bảo tại hạ ra tay?



Lúc trước Đằng Thanh Sơn còn tự tin, bây giờ lại hơi thấp thỏm, cấp bậc chiến thần là cường giả hư cảnh! Cường giả hư cảnh mời mình làm việc?



- Đừng lo.



Đại trưởng lão cười trấn an:



- Mặc dù sư phụ ta là cường giả cấp chiến thần, nhưng ông cũng không có cách nào phi hành được! Lần trước ta tỷ thí với cậu, sau khi trở về có nói với sư phụ về con yêu thú phi cầm của cậu. Lần này sư phụ có việc, bảo ta tới mời cậu mang theo con yêu thú phi cầm đó cùng nhau đi.



- Yêu thú phi cầm?



Đằng Thanh Sơn kinh ngạc:



- Húc Nhật Thương Hành các ông không có yêu thú biết phi hành à?




- Hai mươi vạn lính? So với đại gia tộc bình thường thì nhiều hơn nhiều.



Đằng Thanh Sơn cảm thán nói.



- Vân Mộng Cổ Thành, dân cư gần trăm vạn, ngoại trừ hai mươi vạn lính, những nhân khẩu khác, một trăm phần trăm là người có huyết mạch Mục Gia ta.



Đại trưởng lão nói tiếp.



- Cái gì? Mục gia?



Đằng Thanh Sơn giật mình. Một thành trì, cơ hồ đều là người của một dòng họ? Có thể như vậy sao?



- Húc Nhật Thương Hành...



Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn về phía Đại trưởng lão.



- Mục lão ca, trong Húc Nhật Thương Hành, mọi người đều là họ Mục, chẳng lẽ...?



- Xem ra Đằng huynh đệ biết rất ít về Húc Nhật Thương Hành chúng ta. Việc này cũng không phải bí mật! Trong Húc Nhật Thương Hành, cấp bậc quản sự cơ hồ đều là người họ Mục đảm nhiệm. Trưởng lão càng tuyệt đối phải là người họ Mục! Húc Nhật Thương Hành cũng chính là Thương Hành của Mục Gia ta.



Đại trưởng lão cười nói.



- Ta còn tưởng rằng Đằng huynh đệ đã biết rồi chứ.



Đây kỳ thật không phải là bí mật, các đại gia tộc đều biết.



- Lợi hại.



Đằng Thanh Sơn thán phục nói.



- Người trong thành, ngoại trừ quân đội, một trăm phần trăm đều là Mục Gia các ngươi à?



Đằng Thanh Sơn thán phục vô cùng. Đằng gia trang ở quê nhà mới chỉ có hơn hai ngàn người.



Mục Gia Người ta tới gần tám mươi vạn người!



Nếu cộng cả những người rải rác phân tán trong thiên hạ, chỉ sợ phải tới hơn trăm vạn



- Việc này cũng không có gì kỳ quái. Trên ba ngàn năm trước, Mục Gia ta chính là một đại gia tộc! Bao đời đã qua, dân cư càng ngày càng nhiều! Trên ba ngàn năm sẽ có bao nhiêu người sinh ra?



Đại trưởng lão tự hào vô cùng.



- Mục Gia dòng chính đã có tám mạch, dòng phụ có bảy mươi chín mạch. Các dòng bên dưới nữa cũng có không ít nhánh.



Đằng Thanh Sơn nghe xong thầm thán phục.



"Phải làm sao có được gia tộc phồn vinh. Nếu... Đằng gia mình có thể có được phồn vinh như thế cũng là đủ rồi. Giống như huyết mạch của Đại Vũ, huyết mạch Đoan Mộc Thiên Thần, đều chỉ hưng thịnh nhất thời thôi. Được như Mục Gia mới là thích hợp nhất để phát triển gia tộc." Đằng Thanh Sơn đã có ý nghĩ về việc phát triển trong tương lai của Đằng gia trang.



Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.



- Đằng huynh đệ, phía trước chính là chỗ ở của sư phụ ta rồi. Cậu ở đây chờ một lát, ta đi thông báo một tiếng.



Đại trưởng lão cười nói.



"Đây là chỗ ở của Vân Mộng Chiến Thần à?"



Trước mắt là một tòa cung điện rất bình thường, nhưng trong lòng Đằng Thanh Sơn lại cảm thấy căng thẳng.