Cửu Đỉnh Ký
Chương 383 : Bốn bản gần nhau
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Đằng Thanh Sơn vừa về làm bờ Nguyệt Nha hồ náo nhiệt rất nhiều.
Lúc hoàng hôn, khói bếp uốn lượn.
- Tới rồi.
Hai tay Tiểu Bình bưng một khay cơm, chân như bước trên mây, nhẹ nhàng linh hoạt tới gần bàn ăn. Sau đó Lý Quân cũng bưng một khay đồ ăn, còn lão Uông và Đằng Thú thì bưng chén đũa tới. Chẳng mấy chốc trên bàn ăn bày đầy đồ ăn, mọi người đều ngồi xuống quanh bàn.
- Ừm, mới nhìn đã biết là rất ngon rồi. - Đằng Thanh Sơn khen.
Lý Quân nghe thế cười tít mắt lại.
- Đại thúc.
Tiểu Bình bên cạnh cố ý hầm hừ.
- Gần hai mươi ngày nay đại thúc không ở nhà, chúng ta mỗi ngày đều chỉ ăn hai món, một bát canh. Đại thúc vừa về thoáng cái biến thành sáu món, Tiểu Quân tỷ tỷ rõ ràng quá bất công. Chỉ đối xử với đại thúc là tốt, chẳng đoái hoài gì tới chúng ta.
Vừa ghe thế, trên mặt Lý Quân đã đỏ lựng lên, nàng không khỏi trừng mắt liếc Tiểu Bình:
- Nha đầu kia.
- Muội nói sai à? - Tiểu Bình cười nói.
- Đâu có nói sai.
Đằng Thú bên cạnh lẩm bẩm.
- Đó, A Thú cũng nói là ta không nói sai.
Nụ cười của Tiểu Bình càng rạng rỡ. Điều này khiến trên mặt Lý Quân như bị hơ lửa, nàng không khỏi liếc qua Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn liếc nàng một cái.
- Ha ha… mọi người ăn cơm đi. - Đằng Thanh Sơn cười nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn mấy người chung quanh. Lý Quân vẫn một mạch đi theo mình, Tiểu Bình hoạt bát thông tuệ, thiếu niên mãnh thú Đằng Thú, mã phu lão Uông luôn cười hà hà. Vì ở cùng nhau khá lâu, Đằng Thanh Sơn đã quen với mọi người, điều này làm hắn có một loại cảm giác như gia đình mình.
- A Thú, ta không ở đây mấy ngày rồi. Con luyện quyền pháp như thế nào?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Vâng, xong rồi. - Đằng Thú gật đầu.
Đằng Thanh Sơn quá kinh ngạc. Hắn biết tên đại đồ đệ này, vì ngay từ đầu khi mình vừa dạy đã răn dạy và quở mắng rất gay gắt, do đó Đằng Thú luôn cho rằng mình làm không ổn. Bây giờ dám nói xong rồi, chứng tỏ khẳng định gã có đại đột phá!
- Đằng đại ca.
Buổi trưa nay ánh nắng chiếu rọi vào người rất ấm áp. Lớp băng cứng bên bờ Nguyệt Nha hồ cũng đã tan đi, dưới ánh nắng hồ nước phản quang lấp lánh rất chói mắt.
- Thức thứ chín này khó hơn thức thứ sáu, việc lĩnh ngộ thật ra rất dễ dàng. Nhưng thức thứ mười hai rõ ràng khó hơn nhiều.
Đằng Thanh Sơn đi vào đám cây trong rừng, đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua hắn đi ra khỏi hang núi ngầm. Cho dù có khắc khổ mấy cũng phải thả lỏng, dù sao thức thứ mười hai cũng đích xác rất khó.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn đột nhiên thoáng nhìn bóng người trong rừng.
- Lão Uông?
Đằng Thanh Sơn đi qua.
...
Lão Uông đang ngồi trên chạc cây, hông lão lộ ra một thanh trường kiếm, lão đang cầm tẩu thuốc rít lên tạch tạch, ánh mắt mơ màng.
- Đi theo ông chủ tu luyện lâu như vậy, kiếm pháp ta đã hơn trước gấp mười rồi. Ông chủ dạy kiếm pháp cho ta, đích thật là một thứ kiếm pháp nhất đẳng trong thiên hạ. Nhưng... ta mà muốn đạt tới tiên thiên thì quá khó, quá khó!
Trong đầu Lão Uông đang rất loạn.
- Trong thiên hạ tổng cộng có bao nhiêu Vũ Thánh? Chẳng lẽ ta phải đợi đạt tới Vũ Thánh mới đi được?
- Chỉ sợ đến chết ta cũng chưa làm được.
Cơ mặt Lão Uông giật giật.
- Lão Uông, làm gì thế?
Một thanh âm từ phía dưới truyền đến.
Lão Uông nhìn xuống phía dưới vội nhảy khỏi chạc, cung kính nói:
- Ông chủ.
Đối với Đằng Thanh Sơn, lão Uông có rất nhiều cảm kích.
- Lão Uông, ta cuối cùng cảm thấy bộ dáng ông như có gì tâm sự. Nếu không ngại, ông cứ đem những gì trong bụng ông nói ra nhé!
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
Lão Uông giật mình ngơ ngác, trên mặt lộ ra vẻ rất phức tạp.