Cửu Đỉnh Ký

Chương 412 : Giấc Mộng Trăm Năm

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Khi Đằng Thanh Sơn rời đi Hỏa Diễm Lĩnh là vào giữa đêm. Nhưng bây giờ, khi Đằng Thanh Sơn từ Hỏa Diễm Lĩnh chạy về Ngưu Đầu Sơn thì trời đã gần sáng. Dù sao qua lại cũng phải tới mấy trăm dặm, hơn nữa Đằng Thanh Sơn tốn rất nhiều thời gian trong hồ dung nham.



Trên Ngưu Đầu Sơn, trên quả núi vô danh.



Một bóng người màu vàng đất chỉ bước hai bước đã từ dưới chân núi lên tới trên đỉnh núi.



- Tiểu Quân, A Thú, Tiểu Bình, A Đông, nhanh lên, chúng ta lập tức phải đi ngay!



Đằng Thanh Sơn vừa lên tới đình viện vội vội vàng vàng hô.



- Sư phụ.



Đằng Thú là người đầu tiên ra khỏi nhà, Dương Đông là người thứ hai.



Lý Quân và Phó Vũ Bình cũng chạy ra khỏi phòng, vừa cài cúc áo. Sáng sớm tinh mơ, còn mấy vì sao mờ mờ trên bầu trời. Đằng Thanh Sơn gọi họ rời giường sớm như vậy làm gì?



- Đằng đại ca, sao vậy?



Lý Quân hỏi.



- Nhanh chuẩn bị đồ vật, chúng ta lập tức rời đi!



Đằng Thanh Sơn nói ngay, đồng thời lao thẳng vào phòng mình.



Vừa vào phòng, trước hết Đằng Thanh Sơn đeo Luân Hồi thương lên vai, rồi đặt Khai Sơn Thần Phủ và bản khắc đá vào rương sắt. Trong rương sắt còn có một thứ trọng yếu khác là Vân Mộng Bạch Quả.



Vù! Nâng rương sắt lên, Đằng Thanh Sơn quay đầu ra khỏi phòng tới đình viện.



- Nhanh, nhanh lên!



Đằng Thanh Sơn vội thúc giục.



Lý Quân lưng đeo một cái bao to, mặt tỏ vẻ ưu tư:



- Đằng đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?



- Tiểu Quân.



Đằng Thanh Sơn nói vẻ nghiêm trọng:



- Tối hôm qua ta chạy tới Hỏa Diễm Lĩnh, ngắt được Cửu Diệp Hồng Liên. Nhưng... tin tức này đã lan ra ngoài làm ngàn vạn người biết. Cửu Diệp Hồng Liên liên quan quá lớn, chúng ta nên lập tức ly khai. Cưỡi Thanh Loan và Cuồng Phong Ưng, tới một nơi ít có dấu vết con người. Tỷ như Vân Mộng Trạch, hay là một hải đảo hoang vu nào đó.



Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên gào lớn như vậy, đã làm tình thế trở nên rất xấu.



Hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm nơi bí ẩn khác trốn tránh.



- Cửu Diệp Hồng Liên?



Lý Quân lập tức hiểu sự tình nghiêm trọng như thế nào.



- Tiểu Quân tỷ tỷ.



Phó Vũ Bình từ ngoài đình viện lao vào, lo lắng báo:



- Cuồng Phong Ưng ở đây, nhưng Thanh Loan thì không biết đi đâu rồi.



- Thanh Loan?




Lý Quân từ trên lưng Thanh Loan ngã xuống thì Đằng Thanh Sơn cảm thấy đáy lòng tê rần. Hắn lao ra như trong tiềm thức, ôm lấy Lý Quân đang ngã xuống.



Cô nương luôn luôn cùng mình dãi nắng dầm mưa...



"Hơi thở của Tiểu Quân đang yếu đi! Tim đập cũng đang yếu đi!" Đằng Thanh Sơn luống cuống.



Hắn cảm thấy đầu muốn nổ tung.



Khi ra biển, Đằng Thanh Sơn rất lấy làm kiên quyết, nói: "Được rồi, từ hôm nay trở đi ta là đại ca ngươi!"



Đằng Thanh Sơn vẫn luôn luôn nghĩ như vậy...



Mình chỉ có tình cảm anh em với Lý Quân. Chỉ quan tâm nàng như người nhà. Về phần những cảm tình lờ lờ với Lý Quân... Có đôi khi muốn ôm Lý Quân, có đôi khi hơi muốn hôn đôi môi nàng... Đằng Thanh Sơn vẫn cho rằng, đó là vì mình coi Lý Quân như thê tử kiếp trước Tiểu Miêu.



Phàm là có cảm giác này, Đằng Thanh Sơn đều nghĩ rằng, đó là vì Lý Quân và Tiểu Miêu có dung mạo giống nhau!



Nhưng..



Lúc này Đằng Thanh Sơn lại cảm thấy toàn thân như tê liệt, điếng hết ruột gan, trong đầu đầy hình ảnh về thiếu nữ lặng lẽ phục vụ mình. Mình muốn đi Thần Phủ Sơn, nàng đi theo Thần Phủ Sơn. Mình muốn ở Ngưu Đầu Sơn khổ tu, nàng là một thiếu nữ cao quý, cũng ở nơi hoang vu này chờ đợi.



Dệt áo cho mình... nhìn mình mặc bộ y phục do nàng dệt…



Nấu ăn cho mình... Cười nhìn mình ăn.



Những cảnh ấm áp chợt hiện lên trong óc.



Nhà, là nhà, có Lý Quân ở cùng, mình có cảm giác ở nhà!



"Tại sao, tại sao tim ta đau như vậy!"



"Ta có cảm tình đặc thù với nàng, không phải vì Tiểu Miêu sao?"



Thân thể Đằng Thanh Sơn khẽ run lên, ánh mắt không khỏi nhìn qua Nữ Vũ Thánh "Giang Nhạn" phía trước. Người kia cũng tương tự như thê tử mình.



"Giang Nhạn và Tiểu Miêu có dung mạo cũng giống như đúc. Tại sao, tại sao ta chưa bao giờ có cảm giác muốn ôm ấp Giang Nhạn? Tại sao, ta không phát sinh cảm tình đặc biệt gì với nàng?"



"Không!"



Thân thể Đằng Thanh Sơn run bần bật, mắt mở trừng trừng.



Lúc này, Đằng Thanh Sơn ý thức được...



"Ta... ta... ta yêu Tiểu Quân rồi à?"



Yêu, nói không rõ thì không rõ.



Lý Quân, nhìn như người có thủ đoạn tàn nhẫn, kì thực tâm tư nàng là của một thiếu nữ cực kỳ đơn thuần, thậm chí còn không bằng một tiểu cô nương. Phó Vũ Bình tư vấn cho nàng, nàng không hiểu phải làm sao bắt được trái tim của nam nhân. Nàng chỉ biết là lặng lẽ phục vụ, chờ đợi lặng lẽ. Đằng Thanh Sơn lại trong lúc vô tình đã yêu đối phương, song... hắn lần lượt tự ru ngủ mình, mình không yêu Tiểu Quân, mà là yêu Tiểu Miêu.



Ru ngủ bao nhiêu lần, làm Đằng Thanh Sơn vẫn luôn luôn cho rằng như thế!



Mình không yêu Tiểu Quân, chỉ yêu Tiểu Miêu!



Thậm chí còn nói với Lý Quân: "Từ hôm nay trở đi, ta là đại ca ngươi!" Làm Lý Quân chỉ có thể lặng lẽ đợi...



Nhưng lúc này, Đằng Thanh Sơn đã bừng tỉnh!