Cửu Đỉnh Ký

Chương 423 : Thiên Phong Chiến Thần Phẫn Nộ

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Cả Đoan Mộc Đại Lục hiện nay chỉ có ba đại chiến thần. Cho dù là gia tộc Thiên Phong ngạo khí mười phần, khi không có Thiên Phong Chiến Thần trấn thủ cũng phải cúi đầu trước mặt Đằng Thanh Sơn!



Lúc này, không phải lúc nói chuyện cốt khí làm bộ làm tịch. Nếu phản kháng, Đằng Thanh Sơn thật sự cho hỏa thiêu Hách Liên phủ, lúc đó hối hận cũng không kịp.



- Hách Liên Hạo Thông, tên phế vật! Ngươi tốt xấu gì cũng là đệ tử Hách Liên gia ta. Cho dù chết, ngươi cũng phải chết đứng. Trông ngươi bây giờ quả là làm cho người trong tộc xem thường.



Một tráng hán râu quai nón quát.



Hách Liên Hạo Thông ôm một chiếc chiếu rách, toàn thân run run, sắc mặt trắng bệch. Hắn đang bị vài binh vệ kẹp cứng lôi tới. Hắn vừa ngẩng đầu lên chợt thấy tráng hán râu quai nón, cả người run lên vội ôm lấy chân tráng hán này, rơi lệ gào lên:



- Tam thúc, con van người, van người. Con không muốn chết, không muốn chết!



- Trông ngươi kìa! Họa này chính là do ngươi gây ra.



- Trông cách hắn khóc như vậy còn gì là mặt mũi của Hách Liên gia ta nữa. Ngày hôm qua giá mà bị tên Dương Vong đó giết chết đi còn hơn.



Chung quanh một đám tộc nhân Hách Liên gia xem ra chẳng hề có hảo cảm gì với Hách Liên Hạo Thông. Hôm qua chính vì Hách Liên Hạo Thông mới xảy ra việc có người vào ám sát, khiến chết mất một trăm bảy mươi người trong tộc. Hôm nay, lại trêu vào một vị cường giả cấp chiến thần!



Hôm qua, gia tộc Thiên Phong căn bản không quan tâm tới Dương Vong.



Nhưng chiến thần?



Toàn Đoan Mộc Đại Lục có gia tộc nào dám không quan tâm?



- Đằng tiên sinh, bên này!



Tráng hán râu quai nón ngẩng đầu hô to.



Vù!



Thanh Loan vỗ hai cánh bay tới, từ từ hạ xuống. Đằng Thanh Sơn và Dương Đông ôm thi thể cùng xuống đất.



- Là hắn, chính là hắn!



Ánh mắt Dương Đông cực kỳ đáng sợ, như muốn muốn tươi nuốt sống đối phương.



- Hách Liên Hạo Thông!



Đằng Thanh Sơn bước tới. Người của Hách Liên gia không ai dám ngăn trở. Khi đi đến trước mặt Hách Liên Hạo Thông đang ôm cái chiếu rách, run run ngẩng đầu nhìn mình, Đằng Thanh Sơn đưa ánh mắt lạnh buốt thấu xương nhìn Hách Liên Hạo Thông làm y đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, không kìm được cả người run lẩy bẩy.



- Tha, tha mạng... Tha mạng, chẳng liên quan gì tới ta.



- Dương Vong, không phải ta giết y, không phải.



Hách Liên Hạo Thông đối diện với tử vong, hoàn toàn băng hoại. Cái gì gia tộc? Cái gì danh dự? Tất cả đều là rác rưởi. Nếu phải chết, hắn còn còn hưởng thụ được mấy thứ đó à?



- Tối hôm qua việc lóc thịt thi thể hắn, ta cũng chẳng tham gia.



Hách Liên Hạo Thông muốn khóc.



"Không ngờ, cả đời lão Uông lại bị hủy ở trong tay một tên hèn như vậy."
Trong Đông Hoa viên ở thành Húc Nhật, Vân Mộng Cổ Thành, đám người Đằng Thanh Sơn đang buồn bã vì cái chết của lão Uông. Đột nhiên bên ngoài có tiếng gầm như thiên lôi đánh, làm bọn Đằng Thanh Sơn lập tức phải ra ngoài đại sảnh, rồi ra hẳn phía ngoài ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.



- Là Thiên Phong Chiến Thần!



Đằng Thanh Sơn hướng mắt ra xa, trên trời cao một bóng đen rất nhỏ đang bay.



- Đằng Thanh Sơn, ngươi mà cũng gọi là cường giả chiến thần à? Quả là nhục nhã cho hai chữ "chiến thần"!



Giọng nói hùng hậu từ trên cao không ngừng vọng xuống, rền vang cả Vân Mộng Cổ Thành, làm trăm vạn người trong Cổ Thành đều vô cùng khiếp sợ.



- Ta không ngờ ngươi lại chẳng biết nhục nhã như vậy! Thừa dịp ta còn ở Thiên Phong Hợp Cốc tĩnh tu, ngươi tới Hách Liên gia đại náo. Ha ha, sao? Bắt nạt người thường rất thú vị à? Có thể thể hiện được uy phong của Đằng Thanh Sơn ngươi hay sao? Có bổn sự, ngươi lên đây đại chiến với ta một hồi, ta ở trên này!



Đằng Thanh Sơn bình tĩnh ngửa mặt nhìn lão.



Vù! Vân Mộng Chiến Thần cũng đã xuất hiện bên trong Đông Hoa viên.



- Thanh Sơn, đệ ngàn vạn lần đừng đi!



Vân Mộng Chiến Thần sợ nhất là Đằng Thanh Sơn chịu đựng không nổi sự gây hấn, miệt thị.



- Không có việc gì đâu!



Đằng Thanh Sơn vẫn ngẩng đầu nhìn lên không:



- Đệ muốn nhìn xem rốt cuộc hắn còn muốn nói gì nữa.



Trên trời cao, thanh âm Thiên Phong Chiến Thần tiếp tục vang xuống:



- Lần đánh nhau ở Ngưu Đầu Sơn, ngươi đã nhát như chuột, sớm bỏ chạy rồi. Lần này ngươi tới Hách Liên gia ta khoe khoang uy phong, đợi đến khi ta tới, ngươi lại co đầu rút cổ vào trong Vân Mộng Cổ Thành. Ha ha, ta bây giờ tới rồi này, ngươi đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Ha ha! Có bổn sự, ngươi cứ vĩnh viễn co đầu rút cổ đi.



- Hách Liên, ngươi đừng có láo xược ở chỗ của ta!



Một tiếng gầm giận dữ từ bên trong thành cất lên, chính là thanh âm của Vân Mộng Chiến Thần.



- Mục lão đầu, ân oán giữa ta và Đằng Thanh Sơn chẳng dính gì tới ngươi!



Thanh âm Thiên Phong Chiến Thần như sấm đánh:



- Đằng Thanh Sơn, xem ra ngươi chỉ có thể lẩn trốn dưới cánh của Mục lão đầu. Ha ha! Nhát như chuột, chỉ biết bắt nạt người thường. Đường đường là chiến thần, lại đưa ra một danh hiệu Vũ Thánh Tối cường. Một chiêu đánh bại đệ tử ta Thiết Kiếm Vũ Thánh tưởng là có thể diện lắm à!



- Một chiến thần, nếu một chiêu không đánh bại được Vũ Thánh, đó mới là việc lạ. Chỉ bắt nạt Vũ Thánh, tưởng uy phong lắm sao? Ha ha, buồn cười quá, buồn cười quá!



- Ngươi đã nhát gan như thế, thôi bỏ đi, coi như ta đi một chuyến về không.



- Nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi đừng mơ tưởng tới Hách Liên gia ta khoe khoang. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ngụ ở trong Hách Liên phủ. Có bổn sự, ngươi cứ việc đi. Ta tùy thời ứng chiến.



- Nhưng ngươi nhát gan như thế, e rằng căn bản không dám đi khiêu chiến ta, nhỉ? Ha ha!!!



Theo tiếng cười ngút trời, Thiên Phong Chiến Thần cưỡi con đại điêu khổng lồ màu đen bay về phương bắc. Tiếng cười ngông cuồng vẫn văng vẳng mãi bên trong Vân Mộng Cổ Thành.