Cửu Đỉnh Ký

Chương 437 : Ba điều

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Đằng Thanh Sơn trở về với thân phận cường giả hư cảnh quả là nắng hạn gặp mưa rào (nguyên văn: tuyết trung tống thán) đối với Quy Nguyên Tông, Gia Cát Nguyên Hồng đang khổ sở nghĩ ngợi, làm sao có thể sử dụng những tài nguyên mà Đằng Thanh Sơn mang đến một cách tốt nhất, thì bản thân Đằng Thanh Sơn đã tới nơi Long Cương, nơi các đệ tử Quy Nguyên Tông thường xuyên đi bộ.



Trên Long Cương có rất nhiều đường nhỏ, cũng có cả những vườn hoa, cảnh sắc rất đẹp. Vài lão nhân và đám thanh niên nam nữ gia thuộc của Quy Nguyên Tông thường xuyên đến đây bách bộ.



- Cha, mẹ.



Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn ra phía trước.



Viên Lan mặc áo vải mộc mạc màu đỏ thẩm, đang đẩy chiếc ghế lăn đặc chế. Đằng Vĩnh Phàm bây giờ tinh thần không bằng lúc trước đang lim dim, tươi cười nhìn chung quanh, ở khóe mắt đã có những nếp nhăn rất rõ ràng. Với thị lực của Đằng Thanh Sơn, chỉ liếc mắt là có thể thấy trên đầu cha đã có nhiều tóc bạc.



Cha già hơn bốn năm trước rất nhiều!



- A Lan, đợi ăn cơm trưa xong chiều nay sẽ tới chỗ họ hàng một chuyến. - Đằng Vĩnh Phàm cười khà khà.



- Dòng họ mình ở tận đằng kia, không có việc gì đi xa như vậy làm gì, lo nghỉ ngơi cho tốt đi.



Viên Lan khuyên, Đằng Vĩnh Phàm trừng mắt:



- Có thể không làm được, sư phụ năm nay bao nhiêu tuổi rồi. Lúc trước đám tặc nhân Thanh Hồ Đảo tới quê nhà mình ở Nghi thành làm hai tay sư phụ bị thương, muốn dạy được ba thằng nhóc đó chế tạo binh khí cũng chẳng làm được. Ba thằng nhóc đó mà không có ta ở đó là chúng sẽ lười biếng ngay. Ngươi đừng thấy ta không đứng dậy được mà coi thường. Dạy bảo ba thằng nhóc đó là việc dễ như trở bàn tay.



- Được, được, được. - Viên Lan cũng cười lớn.



Đằng Thanh Sơn đứng xa xa hướng mắt nhìn cha mẹ, rồi khẽ mỉm cười.



Cha mẹ sống khá tốt, như vậy là đủ rồi.



- Chạy chậm chút thôi.



Một thanh âm trong trẻo dễ nghe từ gần đó truyền đến.



Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Một thiếu phụ dung mạo xinh đẹp đang dẫn theo một thiếu nữ và hai đứa hài đồng đang chập chững học đi, rất ồn ào huyên náo. Nhìn thiếu phụ, Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười thương yêu:



- Thanh Vũ... thoáng cái đã bốn năm rồi, Thanh Vũ cũng đã trưởng thành hơn.



Thiếu phụ đó chính là muội muội Đằng Thanh Vũ.



- Tiểu Sơn, Đình Đình! Tới, tới chỗ mẹ này.



Thanh Vũ ngồi xổm xuống đưa hai tay về phía hai tiểu hài tử.



Hai đứa nhỏ đi trên bãi cỏ, chập chững đi về phía Thanh Vũ còn bập bẹ nói:



- Mẹ, mẹ...



- Thanh Vũ có hai hài tử rồi?



Đằng Thanh Sơn vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.



- Lúc trước ta ly khai Cửu Châu, Thanh Vũ và Gia Cát Vân cũng vừa thành thân không lâu. Không ngờ bây giờ, đã có hai hài tử rồi.



Tiểu Sơn, Đình Đình




...



Cha, mẹ, Thanh Vũ, rất nhanh thôi, ta sẽ quang minh chính đại xuất hiện trước mặt các người.



Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, bước về thư phòng sư phụ mình.



Trong thư phòng.



Đằng Thanh Sơn biến thành một đạo hồng quang, rồi lại hóa thành một bóng người trong thư phòng.



- Thanh Sơn.



Gia Cát Nguyên Hồng vừa thấy Đằng Thanh Sơn, lúc này đứng lên.



- Gặp cha mẹ con rồi chứ?



- Gặp rồi.



Đằng Thanh Sơn gật đầu.



- Không nói cho họ biết thân phận con chứ? - Gia Cát Nguyên Hồng hỏi.



- Không.



Đằng Thanh Sơn gật đầu.



Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu cảm thán nói:



- Ta biết, điều này làm cho con rất chua xót, nhưng có gì cũng phải nhịn. Dù sao cha mẹ ngươi và Thanh Vũ có thể vô tình lộ ra một ý nào đó, việc này rất nguy hiểm. Lúc trước con cho ta biết nhiều tin như vậy, trong lòng ta bây giờ tạm thời đã tính một kế.



- Sư phụ, con có thể làm gì? - Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên.



Gia Cát Nguyên Hồng hai mắt như tỏa sáng, tự tin nói:



- Có con gia nhập, Quy Nguyên Tông ta bây giờ có hai đại cường giả hư cảnh. Còn có nhiều linh bảo, thậm chí còn có cả Lưu Hỏa Thiết. Nhưng ưu thế lớn nhất của chúng ta bây giờ chính là Thanh Hồ Đảo không biết gì về việc con đã đạt tới hư cảnh, không biết con đã trở lại! Chúng ta không thể bỏ qua ưu thế này. Bây giờ nếu trở mặt, mặc dù có thể đánh lại chúng nhưng cũng không có nhiều ưu thế lắm.



- Do đó, con cần làm ba điều!



Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng rất kiên định.



- Điều đầu tiên dùng thủ đoạn của con âm thầm thu phục nhân mã một bang phái sơn tặc ở phía nam Dương Châu, huấn luyện chúng cho tốt. Đến lúc đó phối hợp với Bắc Hải Chi Linh, Hỏa Lưu Thiết chiến giáp, tuyệt đối sẽ là một quân đội tinh anh đáng sợ. Chờ khi Quy Nguyên Tông và Thanh Hồ Đảo thật sự đấu với nhau, phía bắc có Quy Nguyên Tông ta, phía nam con suất lĩnh quân đội cấp kỳ từ sau lưng đánh thẳng một kích.



- Thứ hai, con có Bất Tử thảo... trên Thiên Bảng có rất nhiều cường giả lợi hại đã trên một trăm tám hoặc một trăm chín mươi tuổi, chỉ thiếu một bước nữa là bước vào hư cảnh. Vì chỉ sống được có hạn, lại tiếp cận đại hạn trong lòng áp lực quá lớn, nên không thể đột phá đến hư cảnh. Con dựa vào Bất Tử thảo hoàn toàn có thể kết giao với họ, cũng khó nói không biết chừng có thể bồi dưỡng ra một hai hư cảnh.



- Thứ ba... Con phải xuất hiện với một diện mục khác để đối địch với Thanh Hồ Đảo!



- Điều thứ ba này..?



Đằng Thanh Sơn giật mình, không hiểu ý sư phụ.