Cửu Đỉnh Ký

Chương 439 : Chuyện xấu

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


- Đương nhiên đó đều là quan điểm của ta. Rốt cuộc nên làm như thế nào con vẫn phải tự mình quyết định lấy. - Gia Cát Nguyên Hồng cười bảo.



Đằng Thanh Sơn gật đầu cười theo:



- Sư phụ nghĩ còn toàn diện hơn cả con tưởng tượng nhiều. À sư phụ, có thể cho con đem theo một chút Bắc Hải Chi Linh được không?



- Bắc Hải Chi Linh này là do lúc trước con liều mạng lấy được. Nói đi, con muốn bao nhiêu giọt? - Gia Cát Nguyên Hồng hỏi.



Đằng Thanh Sơn trả lời:



- Có khoảng ba ngàn bộ áo giáp Hỏa Lưu Thiết, tại Thái A Sơn Mạch con sẽ lập một đội kỳ binh khoảng một ngàn năm trăm người là được. Sư phụ cho con một năm trăm giọt Bắc Hải Chi Linh là đủ rồi.



Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía Vũ trưởng lão, cung kính nói:



- Sư tổ, Bắc Hải Chi Linh để ở chỗ người. Thỉnh sư tổ đem hai bình tới đây.



- Ừm.



Vũ trưởng lão mỉm cười, lão hóa thành một đạo tàn ảnh rồi sau đó biến mất khỏi phòng.



Chỉ một lát sau Vũ trưởng lão đã trở lại.



- Thanh Sơn.



Vũ trưởng lão đưa tới hai bình ngọc đen đầy tràn.



- Một bình có chừng một ngàn giọt Bắc Hải Chi Linh, hai bình tổng cộng là hai ngàn giọi.



Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ dặn:



- Nếu không đủ, cứ nói.



- Thủ hạ của con cũng chỉ vài người thôi, như vậy là đủ rồi.



Đằng Thanh Sơn cười nhận hai bình ngọc đút vào túi đeo sau lưng.



- Sư phụ, hạt sen Hỏa Diễm Hồng Liên đây. Người muốn mấy hột? Hạt sen này có thể làm cho cao thủ hậu thiên cực hạn đột phá trở thành tiên thiên hư đan, cũng có thể làm tiên thiên thực đan đạt tới tiên thiên kim đan!



- Quả thật là linh bảo thần kỳ.



Vũ trưởng lão không kìm được tán thưởng.



- Ba viên là đủ lắm rồi. - Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu.



Đằng Thanh Sơn thò tay vào trong bao mở hộp ngọc ra, bên trong còn lại tám hạt sen. Lấy ba hạt ra đưa cho Gia Cát Nguyên Hồng. Ai không muốn có nhiều bảo bối? Kỳ thật Gia Cát Nguyên Hồng cũng muốn có nhiều hơn nhưng... Gia Cát Nguyên Hồng cũng hiểu, cường giả hư cảnh hai mươi mốt tuổi có thể nói là trước nay chưa từng có. Cũng có thể sau này cũng không có được!



Tương lai Đằng Thanh Sơn chắc chắn có thể đạt tới hư cảnh đại thành, đạt tới động hư. Cũng không phải là không thể trở thành chí cường giả trong truyền thuyết, sánh vai với bọn người Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế! Quy Nguyên Tông muốn truyền thừa được mấy ngàn năm nữa e rằng phải dựa vào Đằng Thanh Sơn. Nên tự nhiên rất nhiều việc, Gia Cát Nguyên Hồng cũng chỉ đề nghị, cho dù có bảo bối ông cũng sẽ không tham ô.



- Sư phụ.



Thanh âm Đằng Thanh Sơn đột nhiên trầm xuống.




Qua thời gian uống cạn một chén trà.



Trên mặt Dương Đông khôi phục vẻ bình tĩnh, rồi sau đó nó mở mắt ra.



- Ủa, sư phụ.



Dương Đông kinh hỉ nhìn Đằng Thanh Sơn.



- Con... con cảm thấy trong cơ thể mình có nội kình rất mạnh.



- Con bây giờ đã đạt tới hậu thiên cực hạn, đến cả kinh mạch cũng đã được cải tạo.



Đằng Thanh Sơn lấy từ trong ngực ra một quyển bí tịch, chữ viết trên đó là chữ ở Đoan Mộc Đại Lục.



- Đây là bí tịch thượng đẳng của gia tộc Thiên Phong - Liệt Phong bí điển, đủ để con tu luyện tới cảnh giới tiên thiên kim đan. Sau này con luyện bản bí tịch này nhé.



Nói rồi hắn tiện tay ném qua, Dương Đông vui vẻ tiếp nhận, nhưng nó lại phát hiện ra đây là Tiên Nhân Tam Thập Lục Tán Thủ.



Lúc trước Mục gia không quan tâm gì tới bí tịch trong bảo tàng của gia tộc Thiên Phong, vì Mục gia có truyền thừa của Đoan Mộc Thiên Thần. Nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn thấy rất cần thiết.



Gia tộc Thiên Phong nhiều bí tịch như vậy, hơn nữa còn cướp đoạt những bí tịch của các gia tộc khác. Số lượng bí tịch lớn hơn của Quy Nguyên Tông mấy lần.



- Từ hôm nay trở đi ta truyền cho con kiếm pháp Thanh Liên Tứ Thập Thất Kiếm. Xét về uy lực thì Thanh Liên Tứ Thập Thất Kiếm không chênh lệch với Liệt Địa Thất Thập Nhị Thức nhiều, con nhất thiết không được qua loa đại ý. Nếu con luyện kiếm không thành, sau này ta cũng sẽ không truyền cho con võ công nữa đâu.



Đằng Thanh Sơn nghiêm nghị bảo.



- Vâng, sư phụ.



Dương Đông cảm thấy áp lực khá nặng, nó cũng không dám lơ là, vội cung kính đáp.



Dạy Dương Đông luyện kiếm đến buổi sáng ngày hôm sau, Đằng Thanh Sơn lập tức thuê làm vài nhân mã cùng đám hộ vệ rời nhà, hộ tống ba cái rương Hỏa Lưu Lưu Thiết tiến về Giang Ninh quận thành. Dù sao cũng không thể để Lục Túc Đao Trì nghênh ngang đáp xuống Quy Nguyên Tông được. Lục Túc Đao Trì quá lớn, rất dễ dàng bị lộ.



- Tiểu Quân, huynh đi ra ngoài một chút, vài ngày sẽ trở về.



Đằng Thanh Sơn nói.



- Trên đường chàng cẩn thận một chút.



Ở cửa Lý Phủ, Lý Quân đưa mắt nhìn theo Đằng Thanh Sơn và đám hộ vệ chở rương gỗ đựng Hỏa Lưu Thiết đi xa dần.



- Hả? Nhị ca, huynh nhìn nữ nhân kia kìa.



Trên đường phố gần đó, hai thanh niên bình thường đang hướng mắt nhìn Lý Quân.



- Ủa, nàng không phải là người được tìm à, dường như ba năm trước đây đã bắt đầu tìm người phụ nữ này rồi?



- Đúng, chính là nàng. Rất giống người trên bức họa. Không ngờ ba năm rồi chúng ta lại tìm được.



Hai thanh niên này nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ vui mừng, lần này họ phát tài rồi!