Cửu Đỉnh Ký
Chương 459 : Rút kiếm, giết người
Ngày đăng: 19:21 20/04/20
Thiết Phiền cố nhịn đến cùng
Lửa giận phát tiết, sắp bung ra rồi
Khổ nỗi sư tổ có lời
Coi trọng chữ "nhẫn" mới là người khôn.
Phế bỏ cao thủ tiên thiên kim đan, còn bảo là nể tình?
Cho dù là Hạt Tử Kiếm Thánh có tốt tính tới mấy, trong lòng phải nổi giận đùng đùng...
Đảo chủ Thanh Hồ Đảo Thiết Phiền ở phía sau nghe Đằng Thanh Sơn nói thế, giận tím mặt.
Tên Kinh Ý này thật sự là quá đáng. Hủy đan điền Triệu trưởng lão, còn tới Thanh Hồ Đảo ta diễu võ dương oai, còn bảo Thanh Hồ Đảo ta phải dạy đệ tử cho tốt, quá càn rỡ, quá càn rỡ.
Nếu tên Kinh Ý này không phải là cường giả hư cảnh, Thiết Phiền đã ra lệnh xử tử Đằng Thanh Sơn rồi.
Thiết Phiền. Thanh âm của Hạt Tử Kiếm Thánh vang lên bên tai đảo chủ Thanh Hồ Đảo Thiết Phiền.
Thiết Phiền cả kinh. Y hiểu đây là thanh âm của sư tổ.
Nhịn một chút, tên Kinh Ý trước giờ ta chưa bao giờ nghe qua, hẳn là một tên ẩn sĩ nhàn tản đạt tới cường giả hư cảnh. Loại người như thế là không thể trêu vào được.
Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm nhắc nhở. Người như thế sống không biết bao nhiêu năm, thân nhân đều chết cả. Chẳng có ai ràng buộc, tính tình rất cổ quái, ai trêu vào họ đã đau thấu trời. Hôm nay chúng ta nhẫn nhịn cho qua việc này đi.
Nếu không đành lòng, làm cứng với hắn sẽ rất phiền toái. Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm dặn dò Thiết Phiền.
Trên Cửu Châu Đại Địa, loại người đáng sợ nhất không phải là những tuyệt thế cường giả như Hạt Tử Kiếm Thánh, mà là loại cường giả nhàn tản đạt tới hư cảnh. Mặc dù Hạt Tử Kiếm Thánh rất giận tên cường giả tự xưng Kinh Ý nhưng cũng rất đau đầu.
- Thiết Phiền.
Hạt Tử Kiếm Thánh nhắc nhở.
- Sư tổ.
Thanh Hồ đảo chủ Thiết Phiền cung kính đáp.
- Dìu Đan Trần sang một bên. - Hạt Tử Kiếm Thánh bảo.
- Dạ, sư tổ.
Thiết Phiền cố nén tức giận, đi tới cạnh Triệu Đan Trần, nâng y dậy. Chỉ nghe những tiếng răng rắc Thiết Phiền đã xoay lại những khớp cho Triệu Đan Trần. Lúc này Triệu Đan Trần mới có thể tự mình đứng lên, oán hận nhìn Đằng Thanh Sơn nhưng không dám lên tiếng.
Thiết Phiền, Triệu Đan Trần hai người đứng một bên Tỏa Long Các.
Hạt Tử Kiếm Thánh nhắm hai mắt, quay về phía Đằng Thanh Sơn, lạnh lùng nói:
- Kinh Ý, đệ tử của Thanh Hồ Đảo ta, Thanh Hồ Đảo sẽ quản. Lần này phiền ngươi tự mình đưa tới... Ta còn muốn tiếp tục tu luyện, không tiễn.
Hạt Tử Kiếm Thánh này thật là nhẫn nại. Đằng Thanh Sơn sờ mũi, thầm nghĩ.
Đằng Thanh Sơn đột nhiên sực nghĩ ra...
Ừm, bên ngoài có rất nhiều người.
Đằng Thanh Sơn căn bản không muốn chính diện giao thủ với Hạt Tử Kiếm Thánh. Hắn sớm đã né tránh rồi. Đồng thời Đằng Thanh Sơn còn chém mạnh một kiếm về bốn phương tám hướng.
- Veo!
Một luồng kiếm quang rực lửa hình vòng tròn, như một lưỡi ánh sáng hình bán nguyện nhanh như chớp bay về phía vách tường xa xa. Chỉ lóe lên, rồi vách tường đó đã bị cắt đôi. Tốc độ di động Hạt Tử Kiếm Thánh có nhanh đến mấy, cũng không cản nổi tốc độ của kiếm quang! Trong nháy mắt vách tường bị chia đôi, ngoài tường rất nhiều đệ tử cũng bị cắt ngọt!
- A!
- A! Tránh đi!
Tiếng kêu thê lương huyên náo, ngoài viện truyền đến. Máu văng tung tóe, chỉ một kiếm đã làm hơn mười người bên ngoài chết thảm đương trường. Hơn mười người trọng thương tàn phế, trong đó có hai tiên thiên cường giả.
- Giết đi, xem ai chết trước. Ha ha… giết đi, giết đi!!!
Đằng Thanh Sơn ngông cuồng cười to, tiếng vang vọng khắp cả Thanh Hồ Đảo. Hơn mười vạn đệ tử và rất nhiều quân sĩ tinh anh trong Thanh Hồ Đảo đều ngẩng đầu nghi hoặc nhìn lên trời. Đằng Thanh Sơn đã hóa thành một luồng hồng quang bắn về phía xa xa. Hướng hắn bay tới chính là nơi trưởng lão Thanh Hồ Đảo tụ tập.
- Không...
Đảo chủ Thiết Phiền hoảng sợ đến ngây người.
- Không ổn.
Triệu Đan Trần cũng hết hồn.
Hạt Tử Kiếm Thánh càng tức giận đến xịt khói, không biết phải làm như thế nào.
Hư cảnh đại thành thì đã sao?
Sức chiến đấu của lão rất lợi hại. Nhưng, nói về tốc độ chạy thì cũng tương đương với người đạt tới thân dung thiên địa thôi. Đối phương căn bản không đánh với lão, mà là không ngừng chạy trốn. Đồng thời giết đệ tử tinh anh của Thanh Hồ Đảo!
- Tên Kinh Ý này...
Khóe miệng Hạt Tử Kiếm Thánh sùi bọt mép.
Lão giận quá!
Lão không ngờ, đối phương lại bất chấp việc lão uy hiếp, ngược lại còn tùy ý đại sát.
- Ha ha... Kinh Ý ta sống ba trăm năm cũng đủ rồi. Ha ha, có thể làm Thanh Hồ Đảo chôn cùng ta quả là thống khoái, thống khoái.
Tiếng cười ngông cuồng không ngừng vang vọng cả Thanh Hồ Đảo.
Sắc mặt Hạt Tử Kiếm Thánh thoáng cái trở nên trắng bệch.
Cường giả hư cảnh, có một vài người sống rất lâu thân nhân đều chết cả. Những cường giả hư cảnh này chẳng còn quyến luyến gì với trần thế này nữa, căn bản không sợ chết. Gặp phải người như vậy quả là đáng sợ.
- Dừng tay!
Hạt Tử Kiếm Thánh giận tới dựng tóc lên, truyền âm nói:
- Kinh Ý, ta đồng ý giao tên Triệu Phủ đó!
Hạt Tử Kiếm Thánh cao ngạo cũng phải cúi cái đầu cao quý của lão xuống!