Cửu Đỉnh Ký

Chương 464 : Quá độc ác

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Một thùng đại tướng rõ to



Thanh Sơn lưng vác mò đường vào hang



Khổ thân Thiết Tý Hầu Vương



Chớp đôi mắt nhỏ đáng thương vô cùng



Lý Quân cũng đồng ý với suy nghĩ của Đằng Thanh Sơn. Sáng sớm hôm sau ở bờ Cửu Lang Đảo, gió lạnh thổi vù vù tạo nên những làn sóng lăn tăn.



- Nơi này cảnh sắc rất đẹp.



Lý Quân kéo tay Đằng Thanh Sơn.



- Thanh Sơn, chúng ta sau này có hài tử... Cùng sống ở đây còn có Đao Trì, Tiểu Thanh, Đại Bạch, Đại Hắc, Tiểu Hôi ở cùng nữa. Càng nhiều càng tốt!



Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn Lý Quân rồi khẽ mỉm cười.



- Sư phụ, sư phụ.



Phía sau chợt có tiếng kêu truyền đến.



Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều xoay người nhìn lại. Người đang đi tới chính là tam đệ tử của Đằng Thanh Sơn Tiết Tân. Tiết Tân kinh ngạc nhìn người thiếu phụ mặc áo màu lam nhạt đứng bên cạnh Đằng Thanh Sơn đang mỉm cười. Chỉ một ánh mắt mà tự nhiên có một loại khí chất cao quý độc đáo.



Lý Quân lúc này là đại giáo chủ Tuyết Liên Giáo có địa vị rất cao, khí chất đương nhiên cũng sẽ có biến hóa một chút.



- Tiết Tân, đây là sư mẫu con. - Đằng Thanh Sơn cười giới thiệu.



Tiết Tân cả kinh nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp sư mẫu, nên y không thể thất lễ được, vội quỳ xuống dập đầu hành lễ:



- Tiết Tân bái kiến sư mẫu.



Trong lòng y thầm nghĩ:



- Sư mẫu thật là trẻ, hơn nữa đẹp như tiên tử. Ta thấy rất nhiều tiểu thư nhà giàu ở Vũ An quận thành nhưng chẳng ai so được với sư mẫu cả... Ừm, thật xứng đôi với sư phụ.



Lý Quân bây giờ là đại giáo chủ Tuyết Liên Giáo, đồng thời cũng là tiên thiên cường giả.



Khí chất đương nhiên cũng khác hẳn người khác.



- Tiết Tân, ta và sư mẫu con có chuyện phải ra ngoài một chuyến... khoảng tối hôm nay có thể trở về. Cửu Lang Đảo giao lại cho con, nếu gặp phải phiền toái gì con cứ đi tìm Cuồng Phong Ưng.



Đằng Thanh Sơn nhắc nhở. Tiết Tân vội cung kính đáp:



- Dạ, sư phụ.



- Chúng ta đi.



Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Lý Quân.



Lý Quân gật đầu, lập tức ngửa đầu phát ra một tràng những tiếng gầm gừ.



- Ô! Rất giống tiếng gầm của Lục Túc Đao Trì. - Tiết Tân thất kinh.



Ngay lúc này, từ sâu trong Cửu Lang Đảo cũng truyền đến một tràng tiếng gầm gừ hùng hồn. Rồi thấy con yêu thú khổng lồ Lục Túc Đao Trì xẹt qua một tàn ảnh bay đến bầu trời trên đầu Đằng Thanh Sơn và Lý Quân. Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cùng nhảy lên, lên cao khoảng hai ba mươi trượng, đáp xuống lưng Lục Túc Đao Trì.




Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Quân. Lý Quân lắc lắc đầu:



- Hầu Vương không muốn, nó không muốn ly khai bầy khỉ



- Không muốn sao?



Thân thể Đằng Thanh Sơn hơi động, rồi xuất hiện trên lưng Lục Túc Đao Trì, gỡ cái thùng mua trên đường xuống. Cái thùng đen bóng, dài một trượng rộng và cao đều nửa trượng.



Đằng Thanh Sơn khiêng cái thùng từng bước từng bước đi tới cạnh Lý Quân.



- Đi thôi, chúng ta đi vào.



Đằng Thanh Sơn nói.



- Ừ.



Lý Quân cũng đi theo Đằng Thanh Sơn. Hai người cùng nhau đi vào bên hông vách núi.



Vốn Kim Đồng Hầu Vương đang nghi hoặc tại sao hai nhân loại dễ dàng buông tha cho nó như thế. Lúc này thấy hai người Đằng Thanh Sơn cùng tiến vào cửa hang, nhất thời kinh hãi:



- Nha nha nha!



Đó là vận mệnh của cả bầy khỉ chúng nó. Kim Đồng Hầu Vương chui nhanh vào trong cửa hang, ngoài cửa hang trên hơn một ngàn con Thiết Tí nhìn chằm chằm vào hang động, con nào con nấy đều không biết phải làm gì cho đúng.



Lục Túc Đao Trì lại giở cái bộ dạng uể oải, nằm dài giữa ổ bầy khỉ. Lục Túc Đao Trì căn bản không quan tâm tới chung quanh hơn một ngàn con Thiết Tí Hầu.



Đã tới một lần, lần này tự nhiên là rất quen thuộc.



- Hơi rượu nồng thật.



Lý Quân đi trong thông đạo hang núi, ngửi thấy hơi rượu nồng nặc, mặt hồng rực lên.



- Tới rồi.



Đằng Thanh Sơn và Lý Quân tới chỗ trọng yếu nhất giữa hang núi. Chỉ thấy trong một hang núi, trên mặt đất có một cái hố bằng đá hình vuông. Trong hố đá này này đầy những chất lỏng màu đỏ. Từng luồng hơi rượu nồng nặc bốc ra.



- Thanh Sơn, bầy khỉ tổng cộng có chừng đó rượu thôi. Có phải là chúng ta quá độc ác không?



Lý Quân nhìn hố đá, lại nhìn cái thùng nước to đùng trên lưng Đằng Thanh Sơn. Đó là một thùng vĩ đại dài một trượng, rộng cao đều nửa trượng.



- Khẹt!



Một tiếng kêu kinh hoảng vang lên. Kim Đồng Hầu Vương đã lao vào giữa hang núi. Nó cúi đầu nhìn hố đá, lại nhìn Đằng Thanh Sơn, vội lấy một cái vò rượu bằng đá để giữa hang núi, đưa cho Đằng Thanh Sơn vẻ lấy lòng:



- Khẹt, khẹt khẹt khẹt!



Đằng Thanh Sơn mỉm cười, gỡ cái thùng khổng lồ trên lưng xuống.



Thấy Đằng Thanh Sơn cầm cái thùng vĩ đại, mắt Kim Đồng Hầu Vương chợt tím đi:



- Khẹt khẹt…



Đồng thời nó nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn vẻ tội nghiệp, đưa vò rượu bằng đá về phía hắn.