Cửu Đỉnh Ký
Chương 483 : Đại hư cảnh kịch chiến
Ngày đăng: 19:21 20/04/20
Nhân thú hợp lực cùng nhau
Làm cho Hạt Tử suýt chầu Diêm Vương
Công Đồ nhất tiễn oai dương
Khai Sơn Thần Phủ là thường binh sao?
(Thơ: truyenfull.vnn)
Hạt Tử Kiếm Thánh giận muốn thổ huyết. Không phải vì Đằng Thanh Sơn nói mà phẫn nộ, mà bởi vì tự nhiên xuất hiện con yêu thú một hơi giết chết hoặc làm bị thương mấy ngàn quân sĩ Ngân Giao Quân, làm cả Ngân Giao quân hoàn toàn tan vỡ. Nói cách khác, kế hoạch lần này muốn tiêu diệt Quy Nguyên Tông, đã thất bại tới chín thành! Còn có một thành có thể hy vọng là giết chết tên Kinh Ý! Giết chết con con yêu thú đó.
Như vậy sĩ khí Ngân Giao quân mới có thể lên được, mới có thể kích động sùng bái, rồi nghe kỳ hiệu lệnh của Hạt Tử Kiếm Thánh, tiêu diệt Quy Nguyên Tông.
- Thiết hạt tử, còn chưa động thủ sao?
Hắc y thợ săn truyền âm.
- Ngươi và Xạ Nhật Thiên Lang đi giết con yêu thú đó. Còn Kinh Ý cứ giao cho ta.
Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm.
- Được.
Tên thợ săn tóc đen trả lời rất đơn giản.
- Ngao ngô...
Tên thợ săn tóc đen phát ra một tiếng gầm gừ với con Xạ Nhật Thiên Lang phía dưới.
Vèo! Vèo! Vèo!
Cơ hồ đồng thời cả ba cái bóng đều lao ra rất nhanh.
- Kinh Ý, chết đi!
Hạt Tử Kiếm Thánh quát lên một tiếng lớn.
- Đao Trì.
Đằng Thanh Sơn đưa mắt ra hiệu cùng động thủ. Ở chung với Đằng Thanh Sơn mấy ngày nay, Lục Túc Đao Trì có thể hiểu một vài ý đơn giản của Đằng Thanh Sơn.
Ầm! Ầm!
Sức mạnh thân thể Đằng Thanh Sơn hoàn toàn bung ra, toàn thân nổi đầy gân xanh, hai mắt lóe ra như điện làm cho người ta không dám nhìn thẳng, trông như một ma thần cái thế cầm Khai Sơn Thần Phủ, điên cuồng lao tới. Những bước chân vô cùng xảo diệu, liên tiếp hai lần lắc người đã đến bên trái Hạt Tử Kiếm Thánh rồi.
- Thiết Ngũ, thưởng thức một búa của ta.
Tiếng quát lớn như tiếng sấm điếc tai Hạt Tử Kiếm Thánh.
Chỉ thấy trên lưỡi Khai Sơn Thần Phủ có ba luồng hào quang lưu chuyển. Thần phủ lướt qua, không gian méo xệch, tuyệt học do Vũ Hoàng sáng chế sáu ngàn năm trước, sáu ngàn năm sau lại được phô diễn. Khai Sơn Thần Phủ chém xuống, trong lúc nhất thời Hạt Tử Kiếm Thánh căn bản không thể né tránh được chiêu này, chỉ có nước phải ngạnh kháng.
- Ta cũng chỉ có mười cây Phá Hư tiễn thôi. Để xem ngươi có chết không.
- Bùng!
Đằng Thanh Sơn đã đưa cây Khai Sơn Thần Phủ để sẵn trước mặt, một tiễn nhanh và mãnh liệt như thế, hắn không thể tránh kịp. Động tác duy nhất là đưa Khai Sơn Thần Phủ che chắn trước người.
- Ầm ầm...
Đằng Thanh Sơn chỉ cảm giác thấy một luồng sức mạnh xuyên thấu rất đáng sợ truyền tới.
- Mạnh thật.
Chỉ thấy cả người Đằng Thanh Sơn tựa như một viên sao băng lùi về phía xa xa, bị đánh bay rất nhanh.
- Vù vù..
Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy thấy không khí đang rít lên, cả người điên cuồng bị đánh bay, Đằng Thanh Sơn căn bản không lãng phí khí lực để khống chế mình dừng lại. Hắn chỉ chú ý đề phòng Hạt Tử Kiếm Thánh công kích.
Nhưng Hạt Tử Kiếm Thánh không tập kích, lão chỉ khiếp sợ nhìn cảnh này.
Cái gì? Hắn, binh khí của hắn không vỡ à?
Búa này khẳng định là do binh khí thiếp thân do một cường giả động hư, dùng lực thế giới của mình luyện mấy trăm năm. Hạt Tử Kiếm Thánh kinh ngạc đến ngây người.
Phá hư tiễn có uy lực rất lớn.
Một khi bắn ra, Phá hư tiễn cũng sẽ hỏng luôn. Nhưng bình thường, nó có thể bắn thủng binh khí ngăn cản của địch nhân, giết chết đối thủ.
Nhưng...
Đằng Thanh Sơn dùng một thanh búa để ngăn trở.
Sau khi bay ra xa một hai dặm, hắn lại khéo léo đạp mạnh vào tường thành Giang Ninh quận thành, làm cả tường thành khẽ lắc lư một chút. Hàng vạn lính đang xem cuộc chiến trên tường thành đều lảo đảo, cả đám đều kinh ngạc đến ngây người. Mọi người nhìn xuống những cái hố khổng lồ phía dưới, mặt đất nứt rạn, nói không ra lời.
Xoẹt, xoẹt...
Đằng Thanh Sơn từ đạp thủng tường thành một lỗ rồi bắn ra, cười ha ha nói:
- Đã nghe thần tiễn của Xạ Nhật Thần Sơn lâu rồi, hôm nay vừa thấy, quả thật bất phàm.
- Cái gì.
Thân Công Đồ sắc mặt tái nhợt.
Đằng Thanh Sơn cười to. Mặc dù ngoài miệng thống khoái, nhưng trong lòng thì phát khổ. Hai tay hắn đã bị chấn động đến mức chảy máu.
May mà có Khai Sơn Thần Phủ
Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ, đồng thời nhìn về phía Lục Túc Đao xa xa, một người một yêu cách nhau một hai dặm, chỉ một ánh mắt trao đổi là Lục Túc Đao đã hiểu ý của Đằng Thanh Sơn.