Cửu Đỉnh Ký

Chương 5 : Cường địch lai tập

Ngày đăng: 19:17 20/04/20


Đằng Thanh Sơn và Lâm Thanh ngồi đối diện nhau trong quán cà phê Bạch Vân cách Dương Liễu trà xã không xa. Thời gian trôi đi rất nhanh và đã đến lúc mặt trời xuống núi.



"Nhanh thật." Lâm Thanh nhìn thoáng qua cửa sổ. Đã trải qua một ngày rồi mà hôm nay nàng cảm giác thấy thời gian trôi đi thật nhanh. Lâm Thanh nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trên mặt xuất hiện một nụ cười ngọt ngào. Mỗi khi nhìn thấy Đằng Thanh Sơn nàng đều cảm thấy rất thoải mái. Trái tim luôn trống trải không có điểm tựa của nàng nay đã thấy ấm áp hơn.



Lúc đó Đằng Thanh Sơn cõng nàng đi hơn hai mươi dặm đường núi. Cảm giác khi ở trên lưng của Đằng Thanh Sơn khiến nàng cả đời cũng không thể quên.



Đời này đến giờ nàng chưa từng bao giờ cảm giác thấy "an toàn", tâm linh bình tĩnh như vậy.



"Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy nhìn hắn, cho đến khi biển cạn đá mòn thì tốt biết mấy." Lâm Thanh đáy lòng thầm nhủ, chính là trong đầu không thể không hiện lên hình ảnh của một người khiến cho Lâm Thanh trong lòng hơi run lên."Không, ta không thể lại vướng mắc Đằng Thanh Sơn như vậy nữa. Tại An Nghi huyện thành còn không sao nhưng đây là Dương Châu thành. Nếu như bị hắn phát hiện thì Đằng Thanh Sơn sẽ hỏng bét mất!"



Chính là vừa nghĩ đến không thể lại gặp mặt Đằng Thanh Sơn thì trong đáy lòng Lâm Thanh làm sao lại không thấy cam tâm.



Gặp mặt tại núi Đại Hưng An đã là duyên phận.



Còn có thể gặp mặt tại An Nghi huyện thành thì lại càng thêm là duyên phận.



Giờ đây lại một lần gặp gỡ tại Dương Châu thành, ngay cả Lâm Thanh đều cảm thấy đây là ông trời thành toàn cho nàng.



"Phật nói, kiếp trước nhìn thấy nhau năm trăm lần thì mới có thể đổi lấy kiếp này một lần gặp nhau. Ta và Đằng Thanh Sơn liên tục ba lần nhân cơ duyên xảo hợp gặp mặt, đây phải là duyên phận mà ông trời đã xác định." Lâm Thanh đáy lòng rất đau khổ, "Nhưng … ta lại không thể hại Đằng Thanh Sơn." Nội tâm đấu tranh khiến cho Lâm Thanh vô cùng do dự.



Đằng Thanh Sơn hơi lắc đầu. Hôm nay hắn chờ một ngày nhưng vẫn không nhìn thấy đệ đệ "Thanh Hà".



"Ồ?" Đằng Thanh Sơn đột nhiên chú ý đến tiếng nhạc vang lên trong quán cà phê lại chính là giai điệu của bài hát "Nhất trường du hí nhất trường mộng" (Một cuộc chơi một giấc mộng) của Tề Tần.



"Lâm Thanh, ca khúc này của Tề Tần thế nào?" Đằng Thanh Sơn mỉm cười hỏi.



Lâm Thanh lúc này thần trí mới tỉnh lại, vừa nghe Đằng Thanh Sơn hỏi liền cười: "Nhất trường du hí nhất trường mộng? Tề Tần chính là hát lại ca khúc này của Vương Kiệt."



"Vậy à, tôi chỉ nghe ca khúc do Tề Tần hát." Đằng Thanh Sơn nói.



Lâm Thanh kinh ngạc, một người nghe nhạc sao lại có thể chỉ nghe một người hát. Thích một người ca hát là một chuyện nhưng cũng không có khả năng hoàn toàn từ bỏ những bài hát của người khác a. Lâm Thanh không thể không tò mò hỏi: "Vì sao anh chỉ nghe Tề Tần hát?"



"Bởi vì anh ta có một ca khúc tên là Lang." Đằng Thanh Sơn tùy ý nói.



"Lang?" Lâm Thanh đáy lòng càng nghi hoặc.
Một cỗ khí kính hình trôn ốc mạnh mẽ sản sinh ra.



"Phốc!"



Nội kính hình trôn ốc giống như đầu mũi kim bắn ra, cùng với đầu của viên đạn va chạm khiến cho lực xuyên thấu của viên đạn bị giảm mạnh, đồng thời khi viên đạn bắn vào cơ bắp lập tức liền bị cơ bắp mạnh mẽ giữ lại.



"Hanh." Hầu như nháy mắt, viên đạn liền bị cơ bắp đẩy ra rơi xuống mặt đất. Viên đạn rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh trong trẻo khiến cho "thần thương thủ" Tôn Trạch mỉm cười, cũng khiến cho người vừa từ trong phòng đi ra là toái thể cơ Dole Goth Grove trên mặt xuất hiện nụ cười.



Một người đứng tại cửa trước của sân, một người đứng tại cửa phòng.



Hai người mỉm cười nhìn Đằng Thanh Sơn.



Đằng Thanh Sơn đứng dưới gốc cây đào tại một góc của sân, sắc mặt bình tĩnh như mặt nước.



"Phi đao cô lang không hổ là siêu cấp cường giả có thể một mình diệt sát tổ chức Red. Vừa rồi ta liên tục bắn hai phát đạn vậy mà chỉ khiến cho tay phải của ngươi hơi thụ thương mà thôi. Năng lực không chế của ngươi đối với cơ bắp là ta không thể với tới. Bội phục, bội phục." Thần thương thủ "Tôn Trạch" trông giống như là một thiếu niên tuấn tú.



Bất quá hai mắt hắn lạnh lẽo âm độc, giống như là con rắn độc trong rừng rậm Amazon.



Đằng Thanh Sơn rất rõ Tôn Trạch là cường giả tu tập một trong tam đại nội gia quyền là "Bát Quái chưởng". Tuổi chân thật của hắn chắc cũng phải xấp xỉ bản thân và cũng sớm đã phải tu luyện ra nội kính. Phối hợp với súng ngắn thì hắn thật là một vị sứ giả của tử thần khiến cho vô số người kinh hoàng.



"Lang, ngươi là một cường giả.Dole Goth Grove ta bội phục ngươi. Ngươi hãy tự sát đi thôi." Người da trắng thân hình cao lớn giống như gấu bắc cực trầm thấp nói.



Đằng Thanh Sơn ánh mắt hơi lướt qua viên đạn trên mặt đất, trên viên đạn còn mang theo vết máu.



Đằng Thanh Sơn đáy lòng thầm thở dài một tiếng, mặc dù bản thân chỉ thiếu chút nữa liền có thể đạt đến tông sư cảnh giới, năng lực khống chế cơ bắp cũng đã đạt đến trình độ cực cao chính là vẫn không thể làm được dễ dàng chống lại viên đạn đặc chế này. Viên đạn đó trên thực tế đã ảnh hưởng đến tay phải của Đằng Thanh Sơn khiến thực lực của hắn bị giảm đi.



"Nhìn năng lực đề kháng đạn của thân thể ngươi ta đoán là ngươi chắc đã đạt đến nội gia đỉnh cao, chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào tông sư cảnh giới phải không." Tôn Trạch thở dài một tiếng,"Đáng tiếc, lại thêm một vị nội gia cường giả phải chết." Hai người liên thủ vốn đã ở vào thế thượng phong, hiện tại Đằng Thanh Sơn lại thụ thương khiến bọn họ càng chắc chắn chiến thắng không thể nghi ngờ gì cả.



"Lang. Cùng là người tu tập nội gia, ta tôn trọng ngươi. Ngươi tự sát đi thôi, để khi chết đi có thể diện một chút." Tôn Trạch nói.



Loại siêu cấp cường giả như bọn họ chiến đấu đến cuối cùng đầu óc tan nát hoặc là thân thể tan tành đều là bình thường. Khiến cho Đằng Thanh Sơn chết đi có thể diện cũng là hai người này một chút thương xót.



"Tự sát?" Đằng Thanh Sơn ánh mắt như dao lướt qua hai người này "Thật nực cười, ai sống ai chết còn chưa biết được. Mạng của ta tại đây, có bản lĩnh thì đến mà lấy!"