Cửu Đỉnh Ký

Chương 510 : Tùng Dương Sơn

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


- Thật sự có thai à?



Tuyết Liên giáo chủ vừa nghe đã giật mình. Bà lập tức không kìm được phải vuốt mí mắt mình, làm bộ một bộ trong mắt có vướng bụi. Bùi Hạo cười thầm trong lòng. Cháu gái của lão bình thường khi bị mất mặt hoặc khó chịu đều sẽ dụi mắt.



Tuyết Liên giáo chủ lúc này đích xác trong lòng rất khó chịu.



- Tuyết Liên giáo chủ rõ là...



Đằng Thanh Sơn trong lòng cười thầm.



Nhưng Tuyết Liên giáo chủ ứng biến cũng cực nhanh, sau khi dụi mắt liền làm bộ kinh ngạc nhìn về phía Lý Quân, cười mắng:



- Tiểu Quân, con đã có mang thai, đại sự như vậy mà lại không nói cho sư phụ biết. Con còn có coi ta là sư phụ không.



- Sư phụ, lúc trước con... - Lý Quân hơi xấu hổ.



Lúc trước khi ở tổng đàn Tuyết Liên Giáo, Tuyết Liên giáo chủ giáo huấn Đằng Thanh Sơn một phen, Đằng Thanh Sơn lại đấu khẩu một chút, rồi sau đó kéo Lý Quân bỏ đi. Nào có thời gian, cũng chẳng có cơ hội nào để Lý Quân nói là mình có thai.



- Tiểu Quân có thai, việc dưỡng thai là quan trọng nhất. Ta đồng ý với việc con tạm thời không làm chức quyền giáo chủ. Nhưng sau khi con sinh xong hài tử, chức quyền giáo chủ của Tuyết Liên Giáo vẫn phải là con làm.



Tuyết Liên giáo chủ liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, miệng nói:



- Đệ tử của Bùi Tuyết Liên ta có làm chức quyền giáo chủ hay không thì trượng phu nó không được xen vào.



Đằng Thanh Sơn chỉ cười, cũng không đấu khẩu với Tuyết Liên giáo chủ.



- Bùi Hạo lão huynh.



Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Bùi Hạo



- Tại hạ có chuyện quan trọng muốn gặp cung chủ, mong người nói cho tại hạ biết cung chủ rốt cuộc bây giờ đang ở đâu!



- Cha ta bế quan, vì sao ngươi phải gặp ông ấy?



Tuyết Liên giáo chủ nhíu mày.



- Tự nhiên là có việc trọng yếu.



Đằng Thanh Sơn không nhiều lời, có nói cũng chỉ lãng phí thời gian.



- Vậy lại càng không thể gặp được.



Tuyết Liên giáo chủ cũng nói với Đằng Thanh Sơn rất hăng say:



- Cha ta bế quan chính là việc trọng yếu. Nếu cha ta đang trong lúc đốn ngộ khẩn yếu quan đầu, bị ngươi cắt ngang vậy thì phải làm sao? Ngươi bồi thường được tổn thất của cha ta sao?



Nghe Tuyết Liên giáo chủ nói như vậy, Bùi Hạo cũng có chút do dự.
- Hả? Lý Triều huynh cũng ở đây à?



Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nói, hắn đã cảm ứng được khí tức của hai cường giả hư cảnh trong Tùng Dương Sơn.



- Ừm.



Ô Hầu thở dài một tiếng



- Đại sư huynh mất một tay, kiếm pháp đã bị ảnh hưởng. Lần này theo sư phụ cùng bế quan cũng để thay đổi kiếm pháp, thích ứng với người cụt tay.



Lời còn chưa dứt, Lục Túc Đao Trì đã phủ xuống giữa sườn núi Tùng Dương Sơn.



Tùng Dương Sơn có mây vờn quanh, cảnh sắc rất đẹp.



Lúc này mới vừa vào mùa thu, ở Dương Châu phía nam còn hơi nóng nhưng ở U Châu phương bắc buổi sáng đã rất lạnh, trên núi cỏ cây đều ẩn ẩn thấy những giọt băng.



Đằng Thanh Sơn, Lý Quân, Thú Vương, Ô Hầu, cùng với Lục Túc Đao cùng bay về phía Bùi Tam, Lý Triều đang bế quan. Người chưa tới, nhưng họ đã cảm ứng được những luồng kiếm khí sắc bén, chung quanh vô số cây cối bị chặt gãy, cây cỏ dứt gọn, lá vụn bay tán loạn, trên khoảng đất trống giữa sườn núi, một nam tử cụt một tay, lông mày trắng đang thi triển kiếm pháp.



Một chiêu một thức, kiếm không nhanh, cũng không quán thâu chân nguyên, nhưng lại có một loại cảm giác sắc bén tới mức như muốn xé rách cả thiên địa, không gian chung quanh đều xuất hiện đầy kiếm khí.



Vù!



Thở phào một hơi, nam tử mày trắng cụt một tay đút kiếm vào vỏ, nhìn về phía mấy người đang đi tới, cười vang nói:



- Hô Hòa huynh, sao lại đi tới nơi này. Ồ, chúc mừng.



Lý Triều kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Quân:



- Không ngờ mấy ngày không gặp, Hô Hòa huynh sắp làm cha rồi.



Nhắc tới việc này, trong lòng Đằng Thanh Sơn tự nhiên cảm thấy rất vui, tươi cười nhìn Lý Quân đi cạnh.



- Lý Triều huynh, tại hạ có việc muốn gặp cung chủ, cung chủ ông ấy...



Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Triều.



- Sư phụ đang bế quan, việc này...



Lý Triều cũng chần chờ.



Đột nhiên!



- Ha ha… Hô Hòa, cậu sắp trở thành cha rồi. Không ở nhà đợi hài tử xuất thế, lại chạy đến chỗ ta làm gì., xem ra cậu có đại sự rồi.



Bùi Tam áo choàng trắng rộng thùng thình, tóc xõa tung, từ trong một cái hang động âm u đi nhanh ra ngoài, vẻ mặt tươi cười đang nhìn Đằng Thanh Sơn.