Cửu Đỉnh Ký
Chương 52 : Hai trăm lượng bạc
Ngày đăng: 19:18 20/04/20
Ánh mắt nhị đương gia trên Xích Hỏa Mã chợt lóe, đắn đo suy nghĩ: "Tiểu tử kêu Đằng Thanh Sơn này thực lực thật mạnh, hơn nữa trong khu vực Nghi Thành, dân phong cực kỳ dũng mãnh, nếu bức bách quá kịch liệt thì đám dân quê lỗ mãng này chỉ e thực sự có thể động thủ, ngày trước tàn sát Hắc Mộc trang đã khiến Thiết Sơn bang của ta chết nhiều huynh đệ. Nếu hôm nay phải động thủ...E rằng một ngàn huynh đệ ta dẫn tới hôm nay phải chết quá nửa!"
Tiếng tăm vũ dũng của Đằng gia trang vốn đã lưu truyền ra bên ngoài.
Hơn nữa hôm nay, nhị đương gia cũng phát hiện, Đằng gia trang không ngờ lại có nội kình cao thủ, điều này không thể không khiến hắn kiêng kị. Thôn trang có nội kình cao thủ, nếu thật sự chém giết thì một ngàn mã tặc của hắn, thắng cũng là thắng trong thê thảm. Cuộc chiến của Thiết Sơn bang và Bạch Mã bang lại sắp tới, nếu ở Đằng gia trang tổn thất số lượng lớn nhân mã thì quả thật không đáng.
o0o
Sau khi lời Đằng Thanh Sơn vừa dứt thì mặt đất liền rạn nứt. Trong đáy lòng không ít người Đằng gia trang đều mừng thầm, đồng thời nhìn tên thủ lĩnh mã tặc kia. Đám mã tặc của Thiết Sơn bang cũng ngó sang nhị đương gia của chúng, hiện tại mọi người đều chờ nhị đương gia lên tiếng!
"Ha ha..." Nhị đương gia cười ha hả, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn bên dưới, "Hảo thân thủ, chứng kiến thân thủ bậc này của tiểu huynh đệ, ta cũng ngứa ngáy vô cùng. Bằng không, chúng ta luận bàn một chút."
"Luận bàn?"
Tộc nhân Đằng thị đều nhìn về phía Thanh Sơn.
"Thanh Sơn, đừng đi." Đằng Vân Long hạ giọng nói, "Nhị đương gia này xông pha bên ngoài khẳng định có không ít thủ đoạn, hơn nữa nội kình cũng rất kinh nhân, một chùy đập nát đại môn Đằng gia trang chúng ta. Không dễ trêu chọc a. Nếu trong khi luận bàn hắn xuống tay độc ác thì... Thanh Sơn, ngươi vẫn còn trẻ a."
Chẳng những Đằng Vân Long lo lắng mà Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cũng cực kỳ lo lắng cho con trai họ.
Từ bọn họ nhìn ra, nhị đương gia kia chính là một kẻ láu cá, rất nhiều tâm cơ. Con trai họ cũng vẫn chỉ xông xáo trong khu vực Nghi Thành, lại chỉ kiến thức qua vài vị nội gia cao thủ mà thôi.
"Phụ thân, nương, ngoại công, không sao. Nhị đương gia là tiền bối cao thủ nên sẽ không so đo với một tên tiểu tử như con đâu." Đằng Thanh Sơn cười, cầm trường thương đi tới, chắp tay nói, "Nghe nói nhị đương gia vũ dũng hơn người, một chùy liền đập tan đại môn Đằng gia trang chúng ta, nên ta cũng ngứa ngáy vô cùng."
"Ha ha, một hán tử thẳng thắn!"
Nhị đương gia cười lớn một tiếng, "Chỉ bằng việc ngươi đáp ứng luận bàn, chuyện hạ thấp tiền hàng năm cũng chỉ là một câu nói. Tới đây, tiểu huynh đệ, cẩn thận!"
Nói xong, nhị đương gia tay cầm hai quả Xích Đồng Chùy, lập tức từ trên ngựa nhảy xuống.
"Đều tránh ra cho ta." Nhị đương gia hét to một tiếng.
"Ngoại công." Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.
Nghe thấy một người chỉ nộp một xâu tiền, tộc trưởng Đằng Vân Long lập tức cùng đám người xung quanh góp tiền, một người một xâu tiền, cả Đằng gia trang cộng lại cũng chỉ cần nộp hai trăm lượng bạc. Dù sao thì mười xâu tiền mới tính là một lượng bạc, tiền hàng năm so với Bạch Mã bang kia đều phải thấp hơn một khoảng lớn.
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm lập tức tới đưa hai trăm lượng bạc.
"Thu lấy tiền hàng năm." Nhị đương gia phân phó.
Lập tức có mã tặc tới thu hai trăm lượng bạc.
"Thanh Sơn huynh đệ, khi nào tới Thiết Sơn bang ta, chắc chắn sẽ có rượu thịt ngon chiêu đãi huynh đệ, hôm nay không nán lại thêm nữa, các huynh đệ, đi." Nhị đương gia Vương Thiết Phong nhảy lên Xích Hỏa Mã, lập tức dẫn đầu kéo theo đám mã tặc hò hét nhau mà đi, nhanh chóng mất hút trong tầm mắt.
Trên con đường cách xa Đằng gia trang, đám mã tặc nườm nượp kéo nhau đi.
"Nhị đương gia." Một thanh niên cưỡi Thanh Tông Mã vội nói, "Cứ như vậy buông tha cho tiểu tử đó?"
"Hừ." Nhị đương gia hừ nhẹ một tiếng, trách mắng, "Người ta mới nhiêu tuổi đã lợi hại như thế, có thế dạy ra đệ tử lợi hại như vậy, ngươi nói xem, sư phụ hắn sẽ kém sao? Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, bây giờ là thời điểm mấu chốt cùng Bạch Mã bang tranh đấu, không thích hợp gây thù hằn."
"Nhị đương gia nói rất đúng." Thanh niên kia liên tục nịnh hót.
Bản thân nhị đương gia lại cúi đầu nhìn ngực mình, y phục nơi ngực có một lỗ thủng, nghĩ lại một màn lúc trước, nhị đương gai vẫn không khỏi sợ đến toát mồ hôi: "Đằng Thanh Sơn này tiếp Thập Bát Oanh Sơn Chùy của ta, không ngờ còn có dư lực giết chết ta, hôm nay thực sự đã đi vòng trước mặt Diêm Vương lão gia a. Nếu tên Đằng Thanh Sơn nay không phải là bận tâm đến đại ca ta, còn có cả ba ngàn huynh đệ Thiết Sơn bang, ta hôm nay chỉ e thực sự xong đời rồi." Một màn lúc trước quá nhanh, người ngoài nhìn không rõ nhưng bản thân nhị đương gia hoàn toàn biết.
Đằng Thanh Sơn thoạt nhìn thì sau cùng bị đánh bay, nói cam bái hạ phong.
Nhưng trên thực tế, Đằng Thanh Sơn từng một thương chạm y phục hắn nhưng lại rút thương về, chủ động bay lùi ra sau, giả bộ thua trận.
Một khắc này, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể giết hắn.
Nếu đối phương đã cho thể diện thì nhị đương gia cũng sẽ không không cho đối phương thể diện, mới thu mỗi người chỉ vẻn vẹn một xâu tiền. Hơn nữa, nếu thực sự chém giết...Cho dù tàn sát Đằng gia trang thì một ngàn nhân mã của hắn, chỉ e không còn bao nhiêu người có thể sống sót. Quan trọng nhất chính là, chính hắn cũng không sống được.