Cửu Đỉnh Ký

Chương 523 : Tôn giả

Ngày đăng: 19:22 20/04/20


Nghi thành, giữa nội viện phủ đệ của Đằng Thanh Sơn.



- Ầm ầm!



Trên bầu trời đầy mây đen chợt vang lên những tiếng kêu. Những tia chớp như những sợi dây leo uốn éo đánh xuống, mưa mịt mù kín cả trời đất. Trong lúc nhất thời cả thiên địa vô tận cùng tựa như chìm cả trong mưa. Giữa nội viện cả Gia Cát Nguyên Hồng, Đằng Thú, Lý Quân, Tiết Tân đều đứng ở hành lang, trên mặt bốn người đều không dấu được vẻ ưu tư.



- Sư mẫu, sư phụ nhất định sẽ không sao đâu, đừng lo.



Tiết Tân chịu không nổi không khí áp lực, vội thầm thì trấn an.



- Ừm.



Lý Quân nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng, cất nhẹ giọng:



- Gia Cát gia chủ, người nói Thanh Sơn …



- Lý Quân, con yên tâm! Thanh Sơn có Lục Túc Đao Trì hỗ trợ. Hơn nữa, hắn còn có Bất Tử thảo. Kỳ bảo cỡ này, cho dù không giết được địch nhân, cũng có thể tự bảo vệ được bản thân mình. Đều chủ yếu nhất là chạy tới được Thiên Vân Sơn thì coi như không sao rồi.



Gia Cát Nguyên Hồng nói như vậy, nhưng bản thân ông cũng cảm thấy không có sức thuyết phục. Trong lòng ông cũng không chắc chắn lắm.



Sự kỳ dị của Lục Túc Đao Trì đã sớm bị truyền bá.



Địch nhân dám can đảm tới đây, chứng tỏ có biện pháp đối phó với Lục Túc Đao Trì và Đằng Thanh Sơn.



Thanh Sơn, con nhất định không thể chết được, không thể chết được! Gia Cát Nguyên Hồng trong lòng thầm kêu.



Lý Quân nhè nhẹ xoa bụng mình. Trong bụng nàng đang có một tiểu sinh mạng còn chưa xuất thế, trong lòng cũng thầm nói: Thanh Sơn, hài tử chúng ta còn chưa xuất thế, muội không muốn hài tử chúng ta sinh ra lại không có cha. Huynh mau trở về đi! Van huynh, hãy mau trở về đi. Trong hai mắt nàng đã rơm rớm nước.



Sư phụ.



Đằng Thú, Tiết Tân cũng ngẩng đầu lặng lẽ chờ đợi.



Họ không thể giúp gì cho Đằng Thanh Sơn, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.



Bộp! Bộp! Bộp!



Tiếng mưa rơi trên mặt đất lộp bộp, liên tục không dứt vang mãi bên tai, cả thiên địa tựa như chỉ còn có âm thanh này.



- U...



Một tiếng hót cao vút vang dội, vui vẻ kích động từ một nơi vô cùng xa xôi xuyên qua màn nước mưa vô tận, truyền thẳng tới giữa nội viện.



Thanh âm quen thuộc trong nháy mắt làm cho hai người Lý Quân, Đằng Thú lộ ra vẻ vui mừng.



- Là Tiểu Thanh.



Đằng Thú vội ngẩng đầu nhìn lên.



- Tiểu Thanh tới rồi, Tiểu Thanh tới rồi



Lý Quân thậm chí còn bất chấp nước mưa, vọt thẳng ra luyện võ trường trống trải vội ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời tiếng miệng phát ra một tiếng hót vang.




Ngoài thành Vũ Thành, trong Hùng Hạt Tử sơn mạch.



Trong Thánh điện.



- Chết rồi à? Đồng Hải đã chết à?



Hoàng Thiên Cần mặc hoàng bào sắc mặt đại biến.



- Ừm, chúng ta căn bản không có biện pháp.



Liễu Hạ cũng nghiến răng, hai mắt ửng đỏ:



- Sư bá, hai con bất tử Phượng Hoàng đồng thời xuất hiện, đặc biệt có một con bất tử Phượng Hoàng vô cùng lợi hại. Chỉ một luồng lửa đã đốt Thân Công Đồ thành tro, không có chút lực hoàn thủ nào. Chúng con lúc đó phân tán ra chạy trốn, Đồng Hải bị đuổi theo, trước mặt bất tử Phượng Hoàng hắn chắc chắn phải chết.



Sắc mặt Hoàng Thiên Cần rất khó coi.



Vũ Đồng Hải có địa vị đặc thù ở Vũ Hoàng môn. Trong Vũ Hoàng môn mặc dù nhận rất nhiều đệ tử, trong ba người đạt tới hư cảnh là Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải, Hoàng Thiên Cầm và Liễu Hạ mặc dù từ bé đã được bồi dưỡng, nhưng tuyệt không phải là huyết mạch của Vũ Hoàng! Còn Vũ Đồng Hải lại là huyết mạch của Vũ Hoàng! Trong Vũ Hoàng môn, y có địa vị rất đặc biệt.



- Hơn nữa, Kinh Ý chính là Đằng Thanh Sơn!



Liễu Hạ trầm giọng nói.



- Cái gì?



Hoàng Thiên Cần sững sờ.



- Chính là Đằng Thanh Sơn lúc trước bị Thanh Hồ Đảo khắp thiên hạ đuổi giết. Năm ngoái hắn mới hai mươi mốt tuổi đã trở thành cường giả hư cảnh.



Liễu Hạ sầm mặt xuống.



- Sư bá, cho dù là tứ đại Chí cường giả cũng không ai đáng sợ như vậy.



Vẻ mặt Hoàng Thiên Cần không ngừng biến ảo.



Từ tái nhợt trở nên xám đi, rồi sau đó lại trở về vẻ âm trầm như ban đầu



- Con ra ngoài trước đi.



Hoàng Thiên Cần quát khẽ.



Liễu Hạ không dám nhiều lời, quay đầu ra ngoài.



Tĩnh thất trong Thánh điện chỉ còn lại có Hoàng Thiên Cần. Hoàng Thiên Cần cung kính khom người về phía trước rất sùng bái, giọng thầm thì:



- Tôn giả, tôn giả, đệ tử có chuyện mời tôn giả chỉ điểm.



- Hả? Tại sao lại gọi ta dậy.



Một âm thanh trầm thấp, giống như từ sâu dưới đất truyền lên, hùng hậu vang vọng trong tĩnh thất.