Cửu Đỉnh Ký

Chương 534 : Đằng Thanh Sơn và Thiết Ngũ

Ngày đăng: 19:22 20/04/20


- Đằng... Thanh... Sơn!



Từng chữ rít qua kẽ răng Thiết Phàn.



- Thiết đảo chủ, dường như đảo chủ rất hận tại hạ?



Đằng Thanh Sơn nở nụ cười lạnh:



- Cũng đúng thôi, cơ nghiệp ngàn năm của Thanh Hồ đảo các người bị hủy bởi ta. Ta hỏa thiêu Thanh Hồ đảo của ngươi. Hiện nay, Quy Nguyên Tông của ta lại sắp thống nhất Dương Châu. Ngươi hận ta, thật sự là hợp đạo lý, đúng lý phải như thế.



- Thế nào, chẳng lẽ hận cũng không được?



Thiết Phàn cười lạnh trả lời, tới lúc này rồi, chẳng lẽ hắn lại cúi đầu?



Hai mắt Đằng Thanh Sơn lóe hung quang:



- Đương nhiên có thể. Ta cũng hận Thanh Hồ đảo của ngươi, từng hận tới mức muốn ăn thịt, uống máu Cổ Ung.



- Ta cũng hận muốn ăn thịt, uống máu ngươi.



Thiết Phàn lạnh lùng nhìn Đằng Thanh Sơn.



Đằng Thanh Sơn liền nhếch mép cười:



- Ta hiểu, thế giới này chính là như thế. Hận một người, có đủ sức mạnh mới có thể khiến kẻ thù đau khổ. Nếu như không có đủ thực lực, e rằng trong mắt kẻ thù chỉ như con sâu cái kiến mà thôi, không đủ tư cách để được để ý đến.



Đằng Thanh Sơn cười nhìn Thiết Phàn:



- Lúc đầu trong mắt Hạt tử kiếm thánh, ta e rằng chỉ là một con kiến, con sâu, nhưng ngươi hiện tại trong mắt ta cũng giống như vậy, chỉ là con sâu cái kiến.



- Khi Thanh Hồ đảo các ngươi xưng bá Dương Châu, đã từng làm đủ chuyện ác. E rằng ngàn năm nay không biết bao nhiêu người muốn đạp bằng Thanh Hồ đảo của ngươi, muốn thiêu rụi Thanh Hồ đảo của ngươi. Chỉ vì Thanh Hồ đảo ngươi quá mạnh nên vẫn chưa có ai có thể báo thù.



Đằng Thanh Sơn cười lạnh nói. Thù hận là một loại sức mạnh, loại sức mạnh làm con người mạnh mẽ tiến lên.



- Cả ngàn năm vẫn chưa có ai có thể diệt Thanh Hồ đảo của ngươi, nhưng ta làm được rồi.



- Nếu như không có thù hận với Thanh Hồ đảo của ngươi, e rằng Đằng Thanh Sơn ta cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy. Cũng không thể khổ luyện không ngừng, không hề lơi lỏng tí nào.



Đằng Thanh Sơn nhớ lại những khổ luyện không ngừng trong mấy năm vừa qua, không có một ngày nào bản thân dám ngưng trệ. Tại sao? Còn không phải là do ngọn núi lớn Thanh Hồ đảo không lúc nào gây áp lực lên bản thân hay sao!



Nói xong, Đằng Thanh Sơn đi tới cái ghế bên cạnh bàn, điềm nhiên ngồi xuống.



- Ngươi không giết ta?



Thiết Phàn nhíu mày hỏi.


- Ủa? Dừng!



Trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn phát hiện cách khoảng ba mươi bốn dặm trong lòng đất có khí tức to lớn quen thuộc tiềm ẩn.



Khí tức này, là do từng đạo ánh sáng màu đen tập hợp lại, mạnh mẽ nhưng súc tích.



Chính là Hạt tử kiếm thánh Thiết Ngũ.



Viu.



Hầu như Bất tử phượng hoàng Tiểu Thanh không chút do dự, lập tức xông tới.



Đang tĩnh tọa trong lòng đất, tay nắm thiết côn hẹp dài, đột nhiên Hạt tử kiếm thánh cảm thấy hai luồng khí tức hư cảnh to lớn xâm nhập vào phạm vi lĩnh vực của mình.



- Không hay! Chính là Kinh Ý.



Trong tiềm thức của Hạt tử kiếm thánh vẫn còn nhớ thân phận Kinh Ý này. Không hề do dự, Hạt tử kiếm thánh lập tức bay lên trên.



"Vậy là Đằng Thanh Sơn đến rồi. Khí tức hư cảnh còn lại nóng bỏng như lửa, chắc là Bất tử phượng hoàng trong truyền thuyết. Nhưng khí tức linh cảnh này tuy mạnh mẽ nhưng không mạnh như ta tưởng. Còn thua Yêu long ở Đại Duyên Sơn rất xa." Trong khi bỏ chạy, trong lòng Hạt tử kiếm thánh thắc mắc.



Trong tưởng tượng của lão, Bất tử phượng hoàng trong truyền thuyết phải là đứng đầu trong những yêu thú hư cảnh. Dù khí tức linh cảnh không bằng Yêu long Tử tích, nhưng theo lý mà nói cũng không khác mấy. Nhưng bây giờ lão cảm ứng rõ ràng yếu hơn rất nhiều. Thậm chí gần bằng với cường giả hư cảnh đại thành như lão ta.



Linh hồn khí tức mạnh yếu trong một trình độ nào đó cũng phản ánh thực lực.



- Thiết Ngũ! Ngươi đừng chạy nữa, chạy không thoát đâu!



Giọng Đằng Thanh Sơn vang trong tai Hạt tử kiếm thánh.



Khoảng cách hai bên bị thu hẹp với tốc độ kinh người.



"Nhanh quá, nhanh quá rồi." Sắc mặt Hạt tử kiếm thánh rất khó coi.



Bùng. Bùng.



Ngay khi Hạt tử kiếm thánh phá đất bay ra, gần như cùng lúc Bất tử phượng hoàng lưng chở Đằng Thanh Sơn cũng bay ra khỏi mặt đất.



- Ủa?



Hạt tử kiếm thánh sững người, cảm thấy hai luồng khí tức cường đại cản ngay trước mặt.



Chỉ thấy một con thần điểu to lớn như tắm mình trong ngọn lửa, toàn thân lông vũ màu lửa đỏ, chính là Bất tử phượng hoàng trong truyền thuyết.



Trên lưng Bất tử phượng hoàng, một thanh niên mặc áo trắng, tay cầm một cây thương tua đỏ đang đứng. Trong tay y còn xách theo một người, chính là đảo chủ Thanh Hồ đảo, Thiết Phàn.



- Thiết Ngũ! n oán giữa ta và ngươi, ân oán giữa ta và Thanh Hồ đảo kết thúc ở đây đi! Giọng Đằng Thanh Sơn vang lên.