Cửu Đỉnh Ký

Chương 537 : Mâu thuẫn

Ngày đăng: 19:22 20/04/20


Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất khó chịu, trái tim như chìm xuống. Đây chính là toàn bộ vấn đề đau đầu nhất đối với hắn.



Bất luận là nội gia quyền kiếp trước, hay các đại tông phái thời này, đâu đâu cũng rất coi trọng tông phái.



"Một ngày là thầy, suốt đời là thầy". Việc phản tông sẽ bị người trong thiên hạ chê cười.



Rất nhiều quan niệm sớm đã xâm nhập vào lòng người:



Chiến đấu vì tông phái, chết vì tông phái!



Rất nhiều gia tộc có bao nhiêu thế hệ đều là thành viên của tông phái, những hài tử vừa mới sinh cũng được đóng ấn ký của tông phái! Trên Cửu Châu Đại Địa, những tông phái cũng giống như những quốc gia ở kiếp trước! Phản tông chính là phản quốc! Đằng Thanh Sơn muốn khai sơn lập phái, cũng như ở ngay trong quốc gia mình mà lập ra một quốc gia mới.



Cho dù Gia Cát Nguyên Hồng có tốt với Đằng Thanh Sơn đến mấy, nhưng làm sao có thể đáp ứng chứ?



- Sư phụ!



Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, cân nhắc một chút rồi trình bày:



- Cả đời này, con muốn điều thứ nhất là gia đình được bình an hạnh phúc. Thứ hai là muốn đem Nội Gia Quyền nhất mạch phát dương quang đại, truyền khắp cả Cửu Châu Đại Địa. Làm cho Nội Gia Quyền nhất mạch của con vĩnh viễn hưng thịnh trên Cửu Châu Đại Địa! Do đó, con nhất định phải khai sơn lập phái.



Đây là khát vọng, là mục đích!



Nếu không thể thực hiện mục đích, bao nhiêu cố gắng của mình đều chẳng còn ý nghĩa nữa.



- Nói tiếp đi.



Gia Cát Nguyên Hồng chỉ lắng nghe.



- Quy Nguyên Tông có ân với con, cũng có ân với Đằng gia trang con.



Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói:



- Nhưng, con vẫn luôn luôn nghĩ tới việc phát dương quang đại Nội Gia Quyền nhất mạch. Do đó, con luôn rất buồn, không biết nên làm sao xử lý việc này cho tốt, nhất là giữa môn phái mà con muốn khai sáng với Quy Nguyên Tông. Nhưng sau khi tiếp xúc với Thiên Thần cung, trong lòng con có một biện pháp.



Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày.



- Con mong muốn tông phái do con sáng tạo đứng song song với Quy Nguyên Tông, hợp lại thành một tông phái. Cũng tương tự như Thiên Thần cung, dưới trướng họ có Tuyết Liên Giáo, Thiên Thần Sơn, Kiếm Tông, Vạn Thú Cốc. Tông phái chúng ta, sau này cũng có thể có hai mạch. Một mạch là Quy Nguyên Tông, một mạch là tông phái do con khai sáng. Hai bên ngang hàng!



Đằng Thanh Sơn nói ra ý nghĩ trong lòng.



Kỳ thật khi Đằng Thanh Sơn vừa nhắc tới Thiên Thần cung, Gia Cát Nguyên Hồng đã hiểu ý Đằng Thanh Sơn rồi.



- Ngươi,...



Gia Cát Nguyên Hồng muốn cất tiếng, rồi lại thở dài một tiếng.



Lão nuôi bao nhiêu khát vọng, lão rất trông mong Thanh Sơn giúp cho Quy Nguyên Tông hưng khởi, để Nội Gia Quyền nhất mạch của Đằng Thanh Sơn trở thành một bộ phận của Quy Nguyên Tông. Tất cả đều chỉ phục vụ cho Quy Nguyên Tông, đẩy địa vị của Quy Nguyên Tông lên mức có thể có thể được so với Ma Ni Tự. Nhưng còn chưa kịp mở lời, Gia Cát Nguyên Hồng cũng đã biết là không thể được!



Trên Cửu Châu Đại Địa, phàm là hạng người phong hoa tuyệt đại, ai mà không có dã tâm? Ai không có khát vọng?



Vũ Hoàng thống nhất Cửu Châu, lưu lại Vũ Hoàng môn, hoàn thiện sáng chế ra đạo gia nhất mạch.


Lại có một người đứng lên, hai mắt đỏ ngầu, vội vàng cản:



- Chúng ta không thể trở thành tội nhân của Quy Nguyên Tông được!



- Tông chủ, tuyệt đối không thể như vậy. Đây là việc làm có hại cho Quy Nguyên Tông ta.



Những nguyên lão liên tiếp đứng lên.



Gia Cát Nguyên Hồng âm trầm an vị ở ghế tông chủ, không nói một tiếng, lẳng lặng nghe những vị nguyên lão phát biểu ý kiến.



- Đằng Thanh Sơn không thể không nghĩ tới tình cũ.



Cũng có người cất tiếng, nhưng lại có người lập tức mắng:



- Không nhớ tình cũ thì sao? Cho dù hắn nhớ tình cũ, cho Quy Nguyên Tông ta sinh tồn tiếp tục. Nhưng truyền nhân thì sao? Tới khi tông phái hắn lớn mạnh, đến lúc đó sẽ chiếm đoạt lấy Quy Nguyên Tông chúng ta.



Bùng!



Một ông lão tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, xô mạnh ghế, quỳ mạnh xuống nền đại điện, ngẩng đầu khàn giọng kêu lớn:



- Quy Nguyên ta, các thế hệ tiền bối, truyền qua bao nhiêu thế hệ mới sáng tạo ra cục diện như thế. Bây giờ đã đạt tới đỉnh cao, khống chế cả Dương Châu. Tông chủ ngàn vạn lần đừng làm cho tâm huyết của các thế hệ tiền bối bị bỏ mặc. Nếu không, tương lai khi chúng ta chết, tới âm phủ, làm sao gặp mặt lại các thế hệ tiền bối chứ?



Nói đến đây, ông lão đã nhòa lệ.



- Tông chủ...



...



Cả đám nguyên lão đều khóc lóc kể lể, cũng có người cực kỳ phẫn nộ.



Tóm lại ở đây không có lấy một nguyên lão nào đáp ứng việc này.



Đám thanh niên như Gia Cát Vân, Đằng Thanh Hổ lại càng không dám mở lời.



Gia Cát Nguyên Hồng ngồi trên ghế tông chủ, nghe phía dưới rất nhiều nguyên lão nói ầm ĩ, không nói một tiếng nào. Hồi lâu sau...



- Các vị!



Lập tức cả đại điện đều yên lặng, tất cả trưởng lão đều chăm chú nhìn tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng.



Gia Cát Nguyên Hồng thở dài nói:



- Quy Nguyên Tông ta có cục diện này, chủ yếu nhờ vào Thanh Sơn, hắn chẳng hề có lỗi gì. Ta chỉ muốn nói, chúng ta bây giờ có hai con đường.



- Một là, không đáp ứng Đằng Thanh Sơn khai sơn lập phái. Vậy, Đằng Thanh Sơn sẽ ly khai Quy Nguyên Tông ta, tự mình khai tông lập phái! Đến lúc đó, Quy Nguyên Tông không có cường giả hư cảnh trợ giúp, há có thể giữ được Dương Châu? Chúng ta sẽ trở thành miếng thịt trước miệng sói, hậu quả không cần ta nhiều lời.



- Con đường thứ hai, là đáp ứng cho Đằng Thanh Sơn khai sơn lập phái.



- Hai con đường, chư vị, các người chọn đi.



Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng vang vọng trong đại điện, tất cả mọi người đều trầm tư.