Cửu Đỉnh Ký
Chương 557 : Hỏi Tội
Ngày đăng: 19:22 20/04/20
- Đúng, không thể xử trí đơn giản được!
Dương Đông là quyền môn chủ, cũng hiểu việc này quan trọng ra sao, trịnh trọng nói:
- Pháo Quyền bí tịch chính là tuyệt kỹ không truyền ra ngoài của Hình Ý Môn ta. Lần này tiết lộ ra ngoài, nhất định phải mạnh tay xử trí. Chấn trụ các tông phái thiên hạ, đảm bảo sau này những việc như thế sẽ không phát sinh nữa. Biện pháp tốt nhất chính là khai đao với Vũ Hoàng môn!
Lập tức Dương Đông xấu hổ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:
- Sư phụ, có cần phải lấy Vũ Hoàng môn để khai đao lần đầu không?
Vũ Hoàng môn, là tông phái cổ xưa nhất Cửu Châu.
Đâu dễ trêu vào chứ?
- Môn chủ, muốn đối phó với Vũ Hoàng môn thì cần bàn bạc thật kỹ.
Tông Lộ nhíu mày nói.
Trên Cửu Châu Đại Địa, nhắc tới Vũ Hoàng môn, ai không cảm thấy tôn trọng? Tông phái cổ xưa nhất do Vũ Hoàng sáng lập, có thể tồn tại cho tới bây giờ, há có thể không có át chủ bài chính thức?
- Cha!
Hồng Vũ suy nghĩ rồi nói:
- Cha, cha muốn xuống tay với Vũ Hoàng môn thật à? Theo con thấy, trước hết điều tra rõ ràng việc này, xem thử nắm chắc được bao nhiêu phần. Không để xảy ra việc trộm gà không được, lại mất cả nắm thóc. Còn nữa, nếu việc này không thành công, hậu quả làm sao, Hình Ý Môn ta có thể chịu được không? Thành công thì có chỗ tốt nào?
Đằng Thanh Sơn, không khỏi cười liếc mắt nhìn con trai.
Nói về tâm tư kín đáo, con trai mình rất sở trường trong việc buôn bán, mạnh hơn con gái mình rất nhiều. Thậm chí còn rất nhiều việc, có đôi khi mình cũng không nhìn thấu suốt bằng con trai.
- Sư phụ, việc này cần xem xét kỹ, để xem thử có nên làm không.
Cho dù Dương Đông vốn có tính rất thổ phỉ, nhưng loại đại sự như gây chuyện với tông phái cổ xưa nhất ở Cửu Châu này thì hắn cũng không dám làm bừa.
Đằng Thanh Sơn cau mày, buộc mình khôi phục tỉnh táo.
Dương Đông, Tông Lộ trưởng lão và Hồng Vũ nhìn nhau, không dám nói gì quấy rối suy nghĩ của Đằng Thanh Sơn. Mọi người chỉ có thể đứng một bên lẳng lặng chờ đợi. Dù sao Đằng Thanh Sơn là môn chủ Hình Ý Môn, tổ sư khai sáng ra Nội Gia Quyền nhất mạch. Ở Hình Ý Môn, Đằng Thanh Sơn có quyền lực tuyệt đối nói một không hai.
Hình Ý Môn, chính là thuộc về Đằng Thanh Sơn.
Hắn nói làm, tự nhiên ba người kia đều phải làm, ai nấy đều đợi Đằng Thanh Sơn.
"Nói về thực lực dưới động hư, hiện không có hư cảnh nào là địch thủ của ta cả."
Đằng Thanh Sơn cười, nhìn nhìn thê tử, nhìn hai con, sau đó nhìn quanh các trưởng lão Hình Ý Môn xung quanh, cười vang nói:
- Các vị, lúc trước Vũ Hoàng môn giết chóc thương đội hội quán của ta, bây giờ lại trộm bí tịch! Đây là lần đầu tiên, cũng phải là lần cuối cùng. Hình Ý Môn ta đã đánh là đánh cho uy phong, đánh cho khí thế!
- Làm cho những tông phái trong thiên hạ không dám có chủ ý xâm phạm Hình Ý Môn ta nữa.
Khí thế Đằng Thanh Sơn trở nên sắc bén, như một cây trường thương bén nhọn.
- Đúng, đánh cho chúng không dám nghĩ tới việc này.
- Môn chủ, phải cẩn thận.
Các trưởng lão ồn ào trả lời.
Dưới mắt của các vị trưởng lão, Lý Quân và hai con, Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng, vác Luân Hồi thương, nhảy lên không, đáp xuống lưng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh. Tiểu Thanh vỗ hai cánh, liền hóa thành một luồng lưu quang màu đỏ rực phóng vút lên cao, dưới ánh triều dương đỏ rực, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đằng Thanh Sơn trên lưng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, chẳng mấy chốc đã tiến vào đất Vũ Châu.
Bên tai cuồng phong rít lên. Đằng Thanh Sơn vẫn ngồi vững vàng như ngồi trên mặt đất.
- Vũ Hoàng môn, chắc chắn dựa vào cái gì đó rất lợi hại.
- Lần này ta đánh tới nơi. Chắc hẳn con át chủ bài của Vũ Hoàng môn phải bộc lộ ra rồi.
Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười:
- Cũng tốt. Nếu không có át chủ bài, với thực lực của ta bây giờ, chỉ có hai tên Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần thì quả rất chán. Ta khổ tu mười bảy năm, mười bảy năm rồi không chính thức ra tay lần nào.
- Lần này, cũng xem thử mười bảy năm qua, thực lực ta khổ tu tới đâu.
- Không biết con át chủ bài của họ ngon, làm ta phải chịu thua Vũ Hoàng môn, hay là Vũ Hoàng môn phải cúi đầu trước trường thương của ta?
Đối mặt với Vũ Hoàng môn cổ xưa, lòng Đằng Thanh Sơn cũng không chắc chắn. Nhưng, vì không chắc thắng nên hào khí trong lòng hắn dâng lên vạn trượng.
Chẳng mấy chốc Đằng Thanh Sơn đã thấy phía dưới xuất hiện một tòa thành trì cổ xưa rộng lớn – "Vũ Thành". Lúc này ánh nắng sớm chiếu xuống một cung điện hào hoa lấp lánh rực rỡ ở giữa Vũ Thành. Cung điện xa xỉ được xây trong thành. Đó là tông phái cổ xưa nhất Cửu Châu, do Chí Cường Giả thứ nhất "Vũ Hoàng" sáng lập nên.
Vũ Hoàng môn!
- U...
Bất tử Phượng Hoàng hót vang dội tận chân trời, chở Đằng Thanh Sơn nhanh chóng bổ xuống!