Cửu Đỉnh Ký

Chương 565 : Tung Tích

Ngày đăng: 19:22 20/04/20


Sau khi trở về, truyền đạt mệnh lệnh cho mọi người xong, Đằng Thanh Sơn liền bắt đầu bế quan, mong đạt tới cảnh giới động hư.



Còn những tông phái trên Cửu Châu Đại Địa, kể cả Thiên Thần cung, ai cũng nhận được tin Đằng Thanh Sơn đánh tới tận cửa Vũ Hoàng môn. Với lưới tình báo của họ, chẳng mấy chốc đã tra ra không ít tin tức.



Các đại tông phái đều khiếp sợ sự điên cuồng của Đằng Thanh Sơn, đồng thời của hiểu vì sao Đằng Thanh Sơn gây lớn chuyện như vậy.



Các đại tông phái đều đoán ra, Vũ Hoàng môn chắc là có ngoài nào đó không biết lợi hại làm việc bậy bạ gì đó.



oOo



Cảnh nội Viêm Châu, giữa một thành nhỏ bình thường, trong một phủ đệ yên lặng.



- Đại nhân, đây là mật tín tới từ U Châu.



Một nam tử áo xanh cung kính đưa ra một bức thư.



Một người thần bí tóc dài xõa tung, mặc trường bào vải bố rộng, đeo mặt nạ vàng, nhận lấy bức thư, phất phất



- ra đi..



- Dạ..



Tên hạ nhân nhanh chóng thối lui.



Nam tử thần bí đến cạnh chiếc bàn rồi ngồi xuống, mở bức thư ra đọc.



- Lần trước tàn sát chúng thất bại. Còn lần này Đằng Thanh Sơn lại chẳng tổn hao gì, trở lại Hình Ý Môn. Vũ Hoàng môn sao vô dụng như vậy chứ! Môn phái tồn tại sáu ngàn năm mà chẳng có cao thủ gì lợi hại cả sao? Để Đằng Thanh Sơn ung dung ra về!?



Nam tử thần bí oán hận đưa tay vò nát bức thư, ném lên bàn đá. Chiếc bàn đá hơi rung lên.



Rào rào.



Tâm của bàn đá, kể cả bức mật tín, đều hóa thành cát nát bét, chảy xuống mặt đất đình viện. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, quang mang phản xạ trên mặt nạ vàng làm cho người ta phải lạnh người.



o0o



Từ sau khi Đằng Thanh Sơn mang theo hai bản thiên cấp bí điển trở về Hình Ý Môn, hắn bắt đầu thường xuyên bế quan.



Mỗi một lần bế quan bình thường cũng phải khoảng chừng một tháng. Cho dù cứ ba tới năm ngày lại ra ngoài một lần, xử lý một vài việc trong Hình Ý Môn, chơi với thê tử hài tử xong, lại lập tức bế quan... Loại tần suất này, đến cả thê tử Lý Quân cũng phải chấn động. Dù sao, nếu bế quan không có thu hoạch, tiếp tục cưỡng ép cố bế quan không những không có lợi, ngược lại còn ảnh hưởng tới tâm tình.



Hình Ý Môn, trong Đông Hoa Uyển.



Lý Quân đang đứng ở hồ nước, ném những miếng mồi cho những chú cá trong hồ nước ăn. Những con cá tranh nhau chen lấn ăn, chốc chốc có con nhảy vọt lên khỏi mặt nước.



- Phu nhân, môn chủ còn chưa xuất quan đâu.



Cạnh Lý Quân, là thị nữ thân cận của nàng, có tên là Thu Cúc.



- Ừm, phỏng chừng còn phải nửa tháng nữa.



Lý Quân lắc đầu.



Thu Cúc cũng ngồi xuống một bên, nói chuyện với Lý Quân.



- Ầm ầm...



Trong phòng luyện công gần đó, hai cánh cổng từ từ kéo ra. Nghe thế Lý Quân quay phắt đầu lại, chỉ thấy từ cánh cổng phòng luyện công có một người đang đi ra.



- Thanh Sơn!



Lý Quân kinh hỉ vội chạy tới.



- Tiểu Quân.




- A Đông tới rồi!



Đằng Thanh Sơn mở lời.



- Nhị sư huynh sao lại tới đây?



Hồng Vũ và Hồng Lâm cũng kinh ngạc, lập tức nhìn về phía cửa.



Chẳng mấy chốc, thân ảnh Dương Đông đã xuất hiện ở ngoài cửa.



- Sư phụ, sư phụ!



Dương Đông từ xa đã hô hoán.



- Sao, bắt được Cung Vũ rồi à?



Đằng Thanh Sơn vội hỏi. Bây giờ hắn quan tâm nhất chính là việc này.



- Tên Cung Vũ phản môn à?



Hồng Vũ kinh ngạc hỏi.



- Tìm được cái tên khốn khiếp đó rồi à?



Hồng Lâm trừng mắt.



Dương Đông nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, lộ vẻ mặt khổ sở, rồi sau đó đưa ra mật tín trong tay:



- Sư phụ, tin tức đây.



Đằng Thanh Sơn thấy vẻ mặt Dương Đông, cũng cảm thấy có gì không ổn, cau mày nhận lấy tờ tin, lật xem rất cẩn thận.



- Nhị sư huynh, kể nhanh đi!



Hồng Lâm không kìm được thúc giục.



Dương Đông đứng một bên, thuật với Hồng Lâm, Hồng Vũ, Lý Quân:



- Đêm hôm qua, người của chúng ta đã tìm được nơi Cung Vũ ẩn thân, hơn ba dặm chung quanh đó đều bị chúng ta vây quanh tầng tầng lớp lớp. Cung Vũ căn bản là không thể chạy trốn được. Nhưng... hắn căn bản không chạy trốn. Khi chúng ta xông vào muốn bắt hắn, ngay trước khi chúng ta đến, Cung Vũ đã tưới dầu lên người rồi. Chúng ta vừa xông vào, hắn đã châm lửa vào người tự thiêu.



Y còn nói lớn...



- Đằng Thanh Sơn, ngươi đừng hòng có được thi thể hoàn hảo của ta.



Dương Đông nói xong những lời này, không khỏi quay nhìn Đằng Thanh Sơn.



Hai người Hồng Vũ và Hồng Lâm bên cạnh, vừa nghĩ tới một người dùng lửa tự thiêu rồi gào lên những lời như vậy, tưởng tượng ra vẻ mặt dữ tợn oán độc của người đó, liền không rét mà run.



- Người nọ điên à.



- Tên Cung Vũ này bao nhiêu tuổi chứ, sao lại có cừu oán với cha?



Hồng Vũ và Hồng Lâm không kìm được phải hỏi.



Đằng Thanh Sơn nhìn những dòng chữ trên mật tín.



Tự thiêu, cũng không để mình tìm được thi thể nguyên vẹn. Như vậy Đằng Thanh Sơn căn bản không thể chứng minh thi thể đó chính là Cung Vũ.



- Chính thức có cừu oán với ta, đương nhiên không phải là tên thanh niên này, mà là cha hắn, hoặc sư phụ hắn! Cũng có thể là một môn phái!



Đằng Thanh Sơn chậm rãi nói.