Cửu Đỉnh Ký
Chương 573 : Cảnh tượng bất ngờ
Ngày đăng: 19:22 20/04/20
- Hỏa Phượng?
Hồng Lâm trong lồng sắt giật mình: "Bất Tử Phượng Hoàng tới, chẳng lẽ cha cũng tới rồi?"
Hồng Lâm không khỏi nhìn lên trời, nhưng lại căn bản không tìm được bóng dáng của cha mình.
- Không!
Người áo đen gầm lên một tiếng không cam lòng.
Bị uy của Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đè xuống, lực hành hỏa cường đại chung quanh thậm chí còn làm cho người áo đen cảm thấy không thể động đậy.
"Bùng!"
... Một luồng kình khí màu đỏ rực tràn tới bụng người áo đen. Sắc mặt người áo đen trắng bệch, hắn biết hắn tiêu rồi, đan điền của hắn đã bị phế rồi.
- U...
Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh dùng vuốt sắc nhè nhẹ quắp lấy tên áo đen đã bị phế, sau đó nhìn về phía Hồng Lâm.
Chỉ thấy Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh há mỏ ra.
"Hưu!"
Một vệt sáng sắc bén màu tím đã dễ dàng cắt đứt dây xích trên hai tay và một chân của Hồng Lâm.
Hồng Lâm khôi phục tự do, lập tức đứng lên. Lúc này con chim nhỏ màu trắng cũng bay đến trên vai nàng.
- Tiểu Bạch, cảm ơn!
Hồng Lâm nhè nhẹ vuốt con chim nhỏ màu trắng. Nàng cũng hiểu, cha nàng rất lo lắng cho nàng, người không nói cho hai chị em về đặc thù của con chim nhỏ, là không muốn cho chi em mình ỷ vào yêu thú tiên thiên bảo vệ mà quá lớn mật. Làm như vậy, chính thức gặp lúc nguy hiểm, con chim nhỏ cũng có thể tạo được tác dụng xuất kỳ bất ý.
Kỳ thật con chim nhỏ này ngay từ đầu đã muốn cứu Hồng Lâm rồi.
Nhưng được lệnh của Bất Tử Phượng Hoàng, nó không dám làm như vậy. Bất Tử Phượng Hoàng vốn định câu cá to, nhưng người áo đen lại muốn hủy diệt dung mạo của Hồng Lâm, nên nó không thể đợi được, liền hạ lệnh cho con chim nhỏ màu trắng động thủ.
- Phàn An Nhiên!
Hồng Lâm cúi đầu nhìn Phàn An Nhiên đã chết trong lồng sắt. Lúc này nàng không biết nên hận hay nên bi thống. Bất luận như thế nào, Phàn An Nhiên cũng đã chết rồi, nàng hận thì biết hận ai?
"Tất cả đều là giả, đều là giả."
"Thề non hẹn biển, đều là giả."
Nhất thời hàng vạn hàng nghìn những câu nói vang lên trong lòng Hồng Lâm.
- U…
Bất Tử Phượng Hoàng thúc giục hót vang một tiếng.
Bị con yêu thú hư cảnh Hắc Ô từ xa phóng ra những đợt cuồng phong, cả Hình Ý môn vô cùng náo loạn.
Nhưng bọn người Lý Quân, Dương Đông, Đằng Thú đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hư cảnh giao thủ như sấm sét, vô cùng nhanh chóng. Vừa chuyển mắt, Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì bay nhanh đuổi theo con yêu thú phi cầm đen thui đó.
- Thắng rồi.
Dương Đông khẽ mỉm cười.
- Ừm!
Lý Quân cũng thở phào một hơi.
- Nhìn kìa!
Đằng Thú kinh hô.
Chỉ thấy xa xa giữa núi rừng Đại Duyên sơn bỗng bay ra một ảo ảnh thật lớn, ảo ảnh này chợt lao ra chặn đứng Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn nhìn Yêu Long Tử Tích uốn lượn giữa không trung, vừa kinh sợ vừa khó hiểu. Vì Yêu Long Tử Tích ngăn trở nên chậm mất một chút, làm cho con yêu thú phi cầm hư cảnh bị thương kia đã chạy ra ngoài phạm vi khu vực, căn bản không có biện pháp đuổi giết nữa.
- Grào...
Lục Túc Đao Trì phát ra một tiếng gầm bất mãn.
- Tử Tích lão ca, ngươi muốn làm gì?
Đằng Thanh Sơn nhìn Yêu Long Tử Tích, nhất thời không biết phải hỏi ra sao.
Yêu Long Tử Tích có quan hệ với mình không tệ mà.
Vì sao lại ngăn trở mình?
- Ngao...
Yêu long uốn lượn phát ra tiếng gầm trầm trầm. Lục Túc Đao Trì nghe hiểu được tiếng gầm này lập tức quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn vẻ nghi hoặc.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" - Đằng Thanh Sơn càng thêm nghi hoặc.
- Hả?
Trong lòng Đằng Thanh Sơn đầy nghi hoặc, đột nhiên cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc. Vừa quay đầu nhìn lại chỉ thấy một luồng hào quang màu đỏ rực nhanh chóng bay tới, chính là Bất Tử Phượng Hoàng. Trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng là Hồng Lâm có vẻ hơi suy sụp, lúc này trong mắt nàng đã ngập đầy nước mắt.
- Cha!
Thanh âm của Hồng Lâm từ xa xa truyền đến.